Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sáng hôm sau, đầu bếp nữa đi tìm Diệp Đình báo cáo: “Tiên sinh…”
Diệp Đình ngước mắt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi rất bận rộn.” Nói xong lại cúi đầu đọc báo tài chính và kinh tế.
Đầu bếp nữ khẩn trương nói: “Là về phu nhân.”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta, sau đó thả báo xuống. Đầu bếp nữ nhẹ giọng nói: “Không biết có phải phu nhân có thai hai không, hai hôm trước đột nhiên đòi uống dấm chua… còn bảo tôi mua hoa quả thật chua… tôi biết bình thường phu nhân không thích ăn chua, chỉ chua một chút đã không chịu nổi, hôm qua còn bảo tôi mua chanh…thức ăn của phu nhân rất có quy luật, đột nhiên thay đổi, tôi hơi tò mò cho nên báo cáo cho ngài.”
Diệp Đình nhìn cô ta một hồi mới chống tay lên bàn từ từ đứng lên. Anh muốn lên lầu hỏi cô tại sao cứ liều mạng uống dấm, là muốn cắn hỏng răng sao?
…….
“Phu nhân…”
Lúc này trời đã tối, Lăng Vi hưng phấn gọi điện thoại cho chuyên gia Dương: “Chú Dương, xe mới đã có, tôi vừa tham gia thiết kế được giải thưởng, bọn họ cho tôi 28 vạn, hiện tại tôi chuyển qua cho chú, ngày mai chú đi cửa hàng xe nhìn xem, chọn một chiếc tốt một chút.”’
“Được.” Chuyên gia Dương cũng không từ chối.
Muốn làm chuyện lớn thì không được so đo quá nhiều, những thứ đầu tư này vẫn cần phải có.
Lăng Vi thảo luận với chuyên gia Dương khí thét ngất trời, đột nhiên Vương quản gia tới gọi cô một cái: “Phu nhân…”
Lăng Vi hưng phấn, giơ tay ra hiệu Vương quản gia chờ một chút.
Cô nói chuyện với chuyên gia Dương một lúc, xác định kết hoạch tiếp theo mới tắt máy.
Cô nhìn Vương quản gia hỏi: “Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông ấy vội vàng, trong lòng nghĩ nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì rồi.
Vương quản gia khom lưng: “Phu nhân, có một ông cụ họ Diệp tới chơi.”
Lăng Vi nhíu mày, tròng mắt xoay một vòng: “Họ Diệp?”
“Phải, họ Diệp… ông ấy chỉ đích danh… muốn gặp phu nhân.”
“Muốn gặp tôi?”
Thật là lạ.
“Hiện tại ông ấy ở đâu?” Lăng Vi đứng lên đi tới cửa sổ.
Vương quản gia nói: “Ở bên ngoài trang viên, ở cách đó ba dặm thì bị bảo vệ bắt lại.”
“...” Lăng Vi buồn cười quay đầu nhìn Vương quản gia: “Ông ta là người thân của Diệp Đình hả? Sao không cho ông ta vào?”
Còn dùng từ ‘bắt’ ở đây nữa.
Vương quản gia có chút khó xử, suy nghĩ một hồi mới nói: “Ông cụ này… có thân phận hơi đặc biệt. Tiên sinh cho người điều tra qua, hình như… hình như là … tiên sinh…”
“Là gì của Diệp Đình?” Lăng Vi truy vấn.
Vương quản gia thấy hai mắt cô sáng len, như muốn hỏi đến cùng.
Liền nói thật: “Ông cụ này là… ông ngoại của tiên sinh…”
“Hả?” Lăng Vi rùng mình…
“Ông ngoại của Diệp Đình?” Cô tới trước mặt Vương quản gia, ánh mắt sáng lên hỏi: “Ông ngoại của Diệp Đình thì sao còn bắt lại? Hiểu nhầm gì sao?”
Còn chưa đợi Vương quản gia trả lời, Lăng Vi liền hỏi: “Có phải bọn họ chưa bao giờ gặp qua không? trước kia Diệp Đình vẫn không biết sự tồn tại của ông ngoại hả? Diệp Đình vẫn chưa nhận người thân với ông ấy hả?”
Nếu không sao lại bị ngăn lại ở ngoài ngoài ba dặm chứ?