Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tạp Nhã không phải là nhân vật bình thường, nháy mắt nắm tay người nọ, xoay người một cái, ném người nọ qua vai.
“á...” Sàn nhảy lập tức rối loạn.
“Á, đánh nhau...”
Người xung quanh Tạp Nhã đều lùi ra sau, Lăng Vi đứng lên nói với Hạ Tiểu Hi và Hoa Đào: “Tiểu Hi, em đi tìm quản lý của bar đến đây, Hoa Đào gọi điện báo cảnh sát.”
Nói cong Lăng Vi đi xuống lầu, Phong Bão ở ngay bên cạnh cô còn sợ cái gì?
Người nọ bị ném là người đầu trọc đầy hình xăm.
“Báo ca —— anh không sao chứ?” Mười mấy thủ hạ của tên Báo đầu trọc vây quanh Tạp Nhã và Lăng Vi.
Lúc này tên Báo đầu trọc bò dậy nhất thời cảm thấy mất mặt.?
Báo đầu trọc lau khóe miệng, híp mắt nói: “Em gái, ngày đầu tiên tới nơi này chơi đùa hả?”
Đám đàn em của Báo đầu trọc vây quanh Lăng Vi và Tạp Nhã.
Nam nữ trẻ tuổi tới bar đều lùi khỏi sàn nhảy, có người nhát gan thì chạy lên lầu hoặc là chạy ra cửa.
“*** nó, hai con đàn bà thối, dám ra tay với Báo ca, nhanh xin lỗi Báo ca ngay.”
ở trên lầu hai, Hoa Đào và Hạ Tiểu Hi nhìn thấy Tạp Nhã và Lăng Vi bị một đám đàn ông cao to vậy quanh, Hạ Tiểu Hi sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh chóng đi tìm quản lý. Hoa Đào đang gọi điện thoại báo cảnh sát, báo cảnh sát xong thì ném điện thoại chạy xuống lầu.
Lúc này Tạp Nhã bị vậy quanh, duỗi tay đẩy Lăng Vi ra, cô có thân thủ, đối phó đám du công lưu mạnh này, 5, 6 người thì không thành vấn đề. Hiện tại có mười mấy người, cô đối phó hơi tốn sức nhưng không thể kéo Lăng Vi vào được.
Lăng Vi đứng yên, ném áo choàng, vén tay áo.
Động tác này của cô khiến cả đám người mở to mắt: “Muốn làm gì đây? Hạt cay nhỏ này muốn đánh nhau với Báo ca sao?”
“Ha ha —— nhìn tay chân nhỏ bé kia... bẻ một cái là gãy, còn dám đánh nhau với chúng ta, quả thật là...”
Người đang cười nhạo Lăng Vi đột nhiên cảm thấy bóng trắng xinh đẹp vọt tới trước mặt, sau đó... lỗ mũi đau xót.
Sau đó máu mũi phun ra.
Máu đỏ rươi theo kẽ hở ngón tay chảy xuống.
Á đau quá, người nọ che mũi, chảy cả nước mắt.
Lăng Vi thu hồi nắm đấm, lạnh lẽo đứng bên cạnh Tạp Nhã, cười lạnh nhìn tên chảy máu mũi đang đau không đứng dậy nổi.
Đột nhiên Tạp Nhã cười cười: “Thân thủ không tệ...”
Lăng Vi xoa xoa ngón tay, nói: “Mỗi ngày một giờ huấn luyện ma quỷ, còn có chút tác dụng.” hiện tại cô chẳng hề sợ đám người này.
Mặc dù có đến mười mấy người nhưng không phải đám người ghê gớm gì.
Có Phong Bạo ở đây âm thầm bảo vệ cô, cô chỉ cần mở miệng là có thể tùy tiện thu thập đám người này.
Nhưng mà Lăng Vi không gấp gáp, cô và Diệp Đình luyện quyền cước nhiều ngày như vậy, lúc này cô muốn cùng đám du côn này thử thực lực.
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lẽo.
Nhấc chân lên, giày cao gót đạp ngay vào mặt một người đàn ông.
“’Á...” người đàn ông đau đớn che mặt.
“Ha ha…… Cũng không tệ lắm!” Cô còn nhớ rõ, lúc Diệp Đình mới huấn luyện cô, chân cô chỉ đá đến khuỷu tay của anh... nhưng mà so sánh Diệp Đình với đám lâu la này thật quá phí.
“Ối, ớt cay nhỏ đau đây?”
Vừa nãy tên nào mù mắt kêu nữ thần hả?
Báo đầu trọc và đám người kia ngây ngẩn cả người.