Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi hừ lạnh: “Dám nói không dám nhận sao? Mặc áo lông thì làm sao? Mùa đông lạnh như vậy cô không mặc sao? Cô dám nói cô chưa bao giờ mặc? Cô dám nói trong nhà cô không có áo lông nào sao? Chẳng lẽ quản lý Dung tự động phát điện nên không sợ lạnh?”
“Cô…” Dung Cẩm cắn răng không phản bác được một lời.
Lăng Vi nhìn cô ta, cười khinh thường: “Trách không được quản lý Dung ăn mặc ít vải như vậy, thì ra là quản lý Dung có thể tự động nóng lên.”
Không hiểu sao có cô gái nào đó thêm một câu: “Đâu chỉ tự nóng lên, cô ta còn có thể tự động phát dục.”
“Miệng cô thúi lắm sao?” Dung Cẩm trừng mắt.
Gương mặt vừa đỏ vừa đen như gan heo.
Dung Cẩm không khách khí trừng Lăng Vi: “Quản lý Lăng, sao cô nói quá đáng vậy, tôi ở trước mặt cô nói bạn cô sao?”
“À…” Lăng Vi cười lạnh: “Cho nên nói xấu sau lưng mới đáng xấu hổ không phải sao?”
Dung Cẩm hung hăng trừng Lăng Vi, cô ta vô tình nhìn người bên cạnh Lăng Vi thì sửng sốt.
Cô gái này là ai, mắt tròn như hạch đào, sáng lấp lánh như vậy? Làn da trắng mịn, mặc váy hồng như công chút, mềm mại như có thể vắt ra nước vậy.
Hiển nhiên cô ta không nhận ra đó là Hoa Đào vừa nãy bị cô ta cười nhạp…
Lăng Vi chẳng thèm nói lời vô nghĩa với cô ta.
Lúc này Diệp Đình và Hàn Yến từ lầu hai đi xuống.
Nhìn thấy Lăng Vi ở đại sảnh, sắc mặt cô không tốt, sắc mặt Diệp Đình cũng trầm xuống.
“Vi Vi, sao em ở đây?” Lúc này Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới bên cạnh Lăng Vi.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi, muốn nói gì đó lại nuốt trở lại.
Hứa Tử Huân nhớ thương nói: “Trời lạnh, đừng mặc ít như vậy, em sẽ đau bụng đấy.” Anh ta vừa nói, biểu tình càng trở nên phức tạp.
Dung Cẩm kéo tay anh ta: “Anh nói cái gì vậy?”
Hứa Tử Huân lấy lại tinh thần vội vàng sửa lời, lễ phép cười với Lăng Vi: “Vi Vi, em cũng đến xem triển lãm tranh sao? Triển lãm tranh hôm nay cực kì thành công, anh còn mời bạn của anh tới chẳng qua cậu ấy chưa tới. Em muốn đi xem không, nghe nói hôm nay người vẽ tranh cực giỏi.”
Lăng Vi chẳng thèm muốn nói vói anh ta, gật đầu liền kéo Hoa Đào lên lầu.
Đến đầu cầu thang liền thấy Diệp Đình và hy từ trên cầu thang đi xuống.
Lúc đi qua hai người, thi nhr thoảng có thương nhân muốn chào hỏi bọn họ nhưng sợ bị Diệp Đình cự tuyệ tnên không dám lại gần…
Bên cạnh cũng có nhiều cô gái do dự đi tới đi lui.
Hiển nhiên mong muốn được Diệp Đình và hy chú ý.
Lăng Vi và Hoa Đào đi tới: “Xin giới thiệu cho mọi người, vị này là biên tập truyện tranh của tôi, gọi là Hoa Đào.”
Diệp Đình và Hàn Yếnthay nhau bắt tay cô ấy, giới thiệu chính mình. hy nhìn chằm chằm Hoa Đào một lúc mới nói: “Có phải hai tháng trước cô mới đi du lịch ở Bắc cực không?”
Tính tình Hoa Đào cực kì rộng rãi, cười nói: “Đó là chị sinh đôi của tôi, chị ấy thích mạo hiểm, đi khắp nơi trên thế giới, lần trước đi Bắc cực suýt chút nữa thì không về được, bị nhốt ở chỗ kia cả tháng, may mắn được một con thuyền cứu giúp, nếu không chị ấy đã không về được rồi… chị tôi nói lần đó thật nguy hiểm vì con thuyền cứu bọn họ cũng suýt chút nữa gặp chuyện không may…”
Hoa Đào vừa nói xong lại thấy kỳ quái: “Sao anh lại biết?”
Hàn Yến nói: “Không có gì.”
Nháy mắt Lăng Vi nhớ tới Hàn Yến vừa từ bắc cực trở về, chẳng lẽ có chuyện gì với chị của Hoa Đào sao?
Lăng Vi sợ Hoa Đào xấu hổ nên nói với Diệp Đình và Hàn Yến: “Em mang cô ấy đi dạo, hai người nói chuyện nhé.”
“Ừ.” Hoa Đào muốn nhanh chóng rời đi, lúc này Hứa Tử Huân đi tới, Dung Cẩm ở bên cạnh anh ta cũng đi theo.