Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy Lăng Vi đi tới liền vội vàng tắt máy cười: “Không phải quản lý Lăng sao?”
Lăng Vi gật đầu.
Dung Cẩm mỉm cười: “Mặt mũi quản lý Lăng thật lớn, dạng người này mà cũng được mới tới.” Nói xong còn lườm hai người khoác chung áo khoác lông.
Sau đó bĩu môi cười.
Như chiếm được thượng phong xoay người rời đi.
Hoa Đào muốn bùng nổ, người đàn bà này cố ý tới gây khó dễ Lăng Vi sao?
Lăng Vi giữ tay cô: “Cô ta có bệnh, đừng để ý đến cô ta làm gì, làm như ba mình là hoàng đế vậy, không ngại đau răng. Người có thể nói ra lời này chắc chắn nhân cách chẳng cao quý gì, đừng chấp nhăt với cô ta làm gì mà hạ thấp cấp bậc của chúng ta.”
“Ừ.”
Đi vào bên trong, Lăng Vi ấy ra ba bộ lễ phục cho cô ấy: “Tôi đã chuẩn bị cho cô xong rồi, không biết cô thích loại nào, cô tự chọn đi.”
Hoa Đào không hiểu là nhãn hiệu gì, tùy tiện chọn chiếc váy ngắn màu đen: “Tôi mặc màu đen trông có vẻ gầy hơn.”
Lăng Vi cười lớn: “Cô gầy như vậy rồi còn muốn gầy hơn hả?”
Hoa Đào đứng lên cho Lăng Vi nhìn bụng mình: “Cô nhìn cái bụng này xem, đều là thịt… tôi lại béo hơn rồi, không biết còn tưởng tôi có thai năm tháng ấy.”
“Làm gì đến mức như cô nói chứ.” Lăng Vi kéo cô ấy nhìn một lần: “Làm gì có, căn bản không có bụng luôn. Đều là cô đoán mò thôi. Cô đừng mặc màu đen, tôi mặc màu trắng rồi, cô mặc đen nữa nhìn chúng ta như Hắc Bạch vô thương vậy… cô mặc màu hồng phấn nha, tôi cảm thấy cô mặc màu này còn gầy hơn.”
Lăng Vi cầm váy công chúa màu hồng phấn lên đo với người cô ấy: “Thật xinh đẹp, cô trắng trẻo như vậy mặc hồng phấn rất đẹp, nhanh thay đi, một lúc nữa tôi búi tóc giúp cô.”
Hoa Đào mù mờ cầm váy đi thay, thay xong, hai mắt Lăng Vi sáng lên: “Qúa đẹp…. Rất hợp với cô..” đôi mắt Hoa Đào rất đpẹ, như hai quả hạch đào vậy.
Lăng Vi nhanh chóng cho người trang điểm, làm tóc cho cô ấy.
Hoa Đào yếu ớt nói: “Tiểu Vi, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ một chút nói: “Đây là nhà chồng tôi.”
“…” Hoa Đào rụt cổ: “Chồng cô có tiền như vậy…” đột nhiên nhìn Lăng Vi đang cười, Hoa Đào thầm nghĩ, cô ấy nói là nhà chồng cũng không nói là nhà mình… chắc là bên trong có uẩn khúc.
Hoa Đào không hỏi nhiều, hóa trang xong liền theo Lăng Vi đi triểm làm tranh.
Hai người tay trong tay rời đi.
Đến tiền thính liền nghe Dung Cẩm nói chuyện với một người đàn bà: “Xí, xem mình là ai, chơi với bạn thế nào… mặc thành như vậy dám tới buôi triển lãm tranh cao cấp này?”
“Lễ phục gì?” cô gái kia hỏi.
Dung Cẩm nói: “Áo lông.”
Cô gái kia cười ra tiếng.
Lăng Vi đi tới gần Dung Cẩm, chỉ thấy Dung Cẩm cao ngạo nói chuyện với một cô gái.
Dung Cẩm trợn mắt, nhếch lên nụ cười chán ghét.
Lăng Vi và Hoa Đào đi tới trước mặt Dung Cẩm.
“Quản lý Dung, sao lại nói xấu sau lưng người khác vậy? Qúa thất lễ rồi.”
Âm thanh của Lăng Vi cực lạnh lẽo, như luyện ra từ hầm băng vậy.”
Dung Cẩm quay đầu, cả người sững lại.
Chỉ thấy Lăng Vi không vui trừng cô ta, Dung Cẩm đối với Lăng Vi là bản năng đối nghịch, Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân, cho tới giờ hvh vẫn nhớ mãi không quên Lăng Vi.
Dung Cẩm thấy Lăng Vi sẽ sinh lòng chán ghét, cô ta hận không thể hung hăng cấu mặt Lăng Vi.
“À.. quản lý Lăng, cô giận gì chứ? Tôi chưa nói là bạn cô, nhìn cô giận thành cái dạng gì rồi này.”