Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn, Lôi Đình, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc đều nhận được tin, lập tức chạy tới bệnh viện.
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ, chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững, Lý Thiên Mặc đỡ cô ta, không ngừng an ủi: “Đừng lo lắng, Tiểu Vi sẽ không xảy ra chuyện. Nhất định là bị thương nhẹ.”
Nước mắt Hạ Tiểu Hi hơi ào ạt, cô ta dùng sức lắc đầu, tự trách lau nước mắt nói: “Tiểu Vi vì đi sân bay đón mình… Nếu cậu ấy không đi cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ! Đều tại mình!”
Lý Thiên Mặc không biết an ủi thế nào, đột nhiên nghe Diệp Đình nói: “Người đụng Tiểu Vi tên Lý Phân Phương, tai nạn xe cộ này cô ta đã sớm tính toán tốt, không liên quan tới cô. Chỉ cần thời cơ thích hợp, cô ta có thể động thủ bất cứ lúc nào.”
Hạ Tiểu Hi hít mũi vùi vào trong ngực Thiên ma khóc, cho dù Diệp Đình nói vậy, cô ta vẫn cảm thấy không còn mặt mũi.
Lúc này, Lôi Tuấn híp mắt nhìn Lý Thiên Mặc, sau đó cau mày đi qua một bên.
Sắc mặt Giang Quân cũng không tốt. Anh ta cho là vì mình, lúc này trong lòng đau khổ không thôi.
Mỗi người đều có tâm tư.
Bầu không khí trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật cực kỳ quỷ dị.
Giang Quân sa sút tinh thần nói: “Chuyện này nên trách tôi…”
Diệp Đình liếc anh ta, híp mắt nói: “Không liên quan tới anh, không cần đổ trách nhiệm lên người mình.”
Giang Quân không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Đình.
Lý Thiên Mặc cảm thấy có khúc mắt trong chuyện này, hỏi Diệp Đình: “Lý Phân Phương là ai? Cô ta và Tiểu Vi có xích mích gì sao?”
Diệp Đình không giải thích, Lôi Tuấn nói: “Người đàn bà này muốn phỏng vấn anh tôi và chị dâu, kết quả bất thành, từ đó hận bọn họ.”
Sắc mặt Lý Thiên Mặc khó coi, nhíu mày.
Hạ Tiểu Hi giận đến giậm chân: “Người đàn bà này cũng thật xấu! Chỉ vì không được phỏng vấn mà lái xe đụng người? Cô ta thật không có nhân tính! Nếu Tiểu Vi có bất trắc gì, tôi tìm cô ta đòi mạng!”
Lý Thiên Mặc giơ tay vỗ lưng Hạ Tiểu Hi, tỏ ý cô ta đừng kích động.
Lý Thiên Mặc hỏi Diệp Đình: “Chuyện Tiểu Vi gặp tai nạn có nên nói cho chú biết không?”
Diệp Đình mặt lạnh nói: “Tạm thời đừng nói. Chờ tình trạng Tiểu Vi ổn định rồi nói sau.”
…
Đèn phòng phẫu thuật luôn sáng, Diệp Đình mời mấy bác sĩ ngoại khoa và bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng nhất cả nước đến.
Mặc dù Diệp Đình bình tĩnh, nhưng vẫn sợ Tiểu Vi bị thương quá nặng… Thật ra trong lòng anh vô cùng đau khổ, khó chịu!
Diệp Đình đứng ngoài phòng phẫu thuật, nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật, ánh mắt chua xót, cả người khó chịu!
Tưởng tượng một màn Lý Phân Phương đụng Lăng Vi, mắt Diệp Đình lóe lên, cả người tản ra lệ khí! Sắc mặt âm trầm, dáng vẻ híp mắt như muốn giết sạch cả nhà Lý Phân Phương!
Lôi Đình đột nhiên kéo tay áo anh: “Anh…”
Diệp Đình liếc cô ta, Lôi Đình nơm nớp lo sợ nói: “Chị dâu chắc chắn không có chuyện gì… Anh đừng nói gì. Nếu anh… có hành động gì, e là chị dâu…”
Diệp Đình thu hồi lửa giận, giọng lạnh lùng hỏi: “Tôi đã nói gì? Tôi làm việc còn cần cô nhắc nhở có chừng mực?”
Lôi Đình nghẹn họng, biết bây giờ anh Đình không thuận khí, cô ta không dám dài dòng, rúc cổ lui ra sau lưng Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.