Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình đè cô, vừa hôn vừa nói: “Lúc ấy anh quá tức giận, giận muốn điên lên. Anh nào còn lý trí, bình thường anh tốt với em bao nhiêu, anh có hung dữ với em sao? Em đổi vị trí của anh suy nghĩ xem, trong lòng vợ còn có một người đàn ông khác, em có thể chịu được không?”
Lăng Vi tức giận cắn anh: “Vậy anh đổi lập trường của em suy nghĩ đi! Có ân không báo là quân tử hay tiểu nhân? Khi đó em mới bao lớn? 14 tuổi! Không ba không mẹ, không có người thân nào! Anh ấy chính là chỗ dựa duy nhất của em! Nếu không quen anh, chắc chắn em sẽ gả cho anh ấy!”
“Không cho phép! Không cho phép nghĩ như vậy!”
Anh dùng sức hôn cô, hai tay xoa đầu cô, giống như muốn kéo người kia ra khỏi đầu cô! Anh dùng sức hôn cô: “Anh yêu em, Vi Vi, em là của anh! Không cho phép nghĩ tới người khác!”
Lăng Vi đẩy anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Anh sai rồi! Em không phải của anh, em là của chính em. Nếu em quả thực muốn ở bên anh ấy, anh cản cũng không cản được! Em nói thật với anh, anh còn vô duyên vô cớ ghen, em không ở bên anh nữa!”
Diệp Đình đè cô lại, tròng mắt đen đầy hung ác!
“A… Anh còn muốn cường bạo!”
Lăng Vi bấm ngón tay vào thịt anh, gân xanh anh nhảy nhảy, nhịn! Nước mắt cô đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt: “Có phải anh bị ngốc không?”
Diệp Đình sửng sốt.
Cô ngồi dậy, đẩy anh ra, nước mắt rơi trên mặt anh: “Sao anh ngốc như vậy! Anh không nói em cưỡng từ đoạt lý? Chuyện này vốn là em làm sai, sao anh không mắng em? Em cũng đã kết hôn với anh còn đi dạo phố cùng người đàn ông khác, vào nhà người đàn ông khác, bất kể là nguyên nhân gì đều không đúng! Còn bị người ta chụp lén, khiến anh mất hết mặt mũi! Anh phí hết tâm tư bố trí một hôn lễ long trọng cho em, muốn cho em niềm vui bất ngờ, nhưng lại trở thành trò cười của cả thế giới. Anh là đàn ông, anh luôn ở trên đỉnh cao, cho tới bây giờ chưa từng mất thể diện như vậy! Sao anh không thể tức giận chứ! Anh giận là phải, anh không vứt bỏ em đã rất kiềm chế rồi! Anh không nói gì, còn sợ em khó chịu, anh sắp tức chết còn mua dưa hấu dỗ em. Anh nên đánh em, nên ly dị với em, nên bóp chết em ngay trước mặt mọi người! Chứ không phải nói với anh em anh là anh đang ghen. Anh sợ bọn họ bất kính với em, anh liền đổ mọi sai lầm lên đầu mình! Sao anh ngu như vậy, ngay cả tranh luận cũng không biết! Ngay cả gây gổ cũng không…”
Diệp Đình xoay người đè lên người cô, cô giùng giằng muốn rút tay ra: “Thật xin lỗi, em không muốn như vậy…”
Anh siết chặt quả đấm, không đánh cô, giọng kiên định nắm tay cô: “Bởi vì anh là người đàn ông của em!”
Cô mặt đầy nước mắt đưa tay ôm anh: “Em không nghĩ tới sẽ như vậy, em chỉ muốn cho anh tất cả tình yêu, không nghĩ tới sẽ tổn thương anh.”
Mắt anh dấy lên ánh lửa, hai tay ôm eo cô, Lăng Vi “ừm” một tiếng.
Động tác của anh đột nhiên mạnh mẽ, chưa từng điên cuồng như vậy, tựa như cuồng phong bạo vũ.
Lần này, anh nghe được thanh âm anh luôn muốn nghe.
Ngọt ngào nhỏ vụn, rất dễ nghe. Rất say lòng người.
Ba giờ sáng, anh còn chưa đã ghiền, giống như vừa buông cô, cô sẽ chạy.
“Đi ngủ.” Cô ôm anh: “Em không chạy, yêu anh còn không kịp đây, sao em đồng ý rời xa anh chứ. Đời này em chỉ thích một mình anh, chỉ tốt với một mình anh.”
Anh vốn định ngủ đột nhiên nhào tới.
Lăng Vi cũng không biết câu nào đã lấy lòng anh, tại sao lại kích động?
Tối hôm sau, hội chiêu đãi ký giả, tiếng người ồn ào!