Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình muốn đánh chết mình!
Một người đàn ông già mồm.
Muốn ôm người ta ngủ, lửa giận lại không tiêu tan!
Đủ hèn!
Diệp Đình lăn qua lộn lại không ngủ được. Rốt cuộc không nằm được nữa, ngồi dậy, đi qua phòng cô.
Nha đầu thúi!
Anh thật sự trúng độc của cô rồi…
Haiz! Ai bảo anh yêu cô gái này, có cá tính, có chủ kiến như vậy, lại khiến anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Diệp Đình ngồi xuống mép giường cô, tắt đèn tường trên đầu giường. Đã lâu cô không mở đèn lúc ngủ… Anh nắm tay cô, cô ngủ, đột nhiên sợ hết hồn.
“Đừng sợ.” Lăng Vi nghe giọng anh, lập tức bình tĩnh lại, chủ động nhích người qua, dành cho anh nửa giường.
Diệp Đình hít hơi…
Động tác này của cô làm anh nhiệt huyết cuồn cuộn!
Cô biết anh tới, không chỉ không dậy đuổi anh ra ngoài, còn nhích chỗ, là muốn anh nằm xuống ôm cô sao?
Tim Diệp Đình đập rộn lên!
Anh từ từ nằm xuống bên cạnh cô, anh muốn nhìn xem cô rốt cuộc còn làm gì.
Anh nằm xuống, thấy cô trở mình, cánh tay bắp chân đều đè lên người anh… ôm anh.
Hơi thở ngọt ngào lập tức bao phủ anh!
Phần tử xao động trong thân thể Diệp Đình sống lại.
Vi Vi, em nhất định không biết anh yêu em bao nhiêu.
Em nhất định không tưởng tượng nổi…
Anh thật sự hận không thể nhét cô vào trong thân thể mình, mỗi ngày mang đi khắp nơi cùng anh, nửa bước không rời.
Diệp Đình nhìn mặt cô, khẽ vuốt gò má cô, cô nhíu mày.
Anh dùng ngón tay xoa mày giúp cô, cô cau mày, tỏ ra rất không vui.
Anh cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Chồng tới… anh ngay bên cạnh em, an tâm ngủ đi.”
Cô chu môi, chân mày từ từ giãn ra.
Diệp Đình nhìn môi cô, cảm thấy vô cùng khả ái, thật muốn cắn một cái, nuốt vào bụng.
Anh dùng ngón tay vuốt môi cô, cô theo bản năng liếm đầu ngón tay anh.
“Hm…” Xúc cảm mềm mại kia làm anh cảm thấy tê dại. Giống như một dòng điện từ đầu ngón tay lan truyền ra toàn thân.
Người anh đè xuống, tay nâng mặt cô, khẽ nâng cằm sáng bóng của cô.
Môi đặt lên, vô cùng ôn nhu hôn cô.
Cô “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn, không muốn anh hôn.
“Em còn giận?”
Lăng Vi chậm rãi mở mắt, mắt mơ màng buồn ngủ nhìn mặt anh. Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.
“Thật mệt…” Cô đưa tay ôm cổ anh, há miệng cho anh đi vào.
Cô vừa hôn anh, vừa nói: “Không giận, em nằm mơ… Mơ thấy một con chó nhỏ cắn em.”
Diệp Đình: “….”
Cô nhắm mắt lại, tay nhỏ mò vào ngực anh, thuần thục cởi nút áo anh.
Thân thể Diệp Đình lập tức nóng lên.
Cô… còn chọc anh.
“Vợ, em còn giận anh sao? Anh chiến tranh lạnh với em…”
Lăng Vi “ừ” một tiếng: “Giận, anh quá chủ nghĩa đàn ông, không hề chú ý tới cảm nhận của em. Em cũng nói xin lỗi anh rồi, em thấp giọng hạ khí đi cử hành hôn lễ, anh không để ý em, còn hung dữ với em, còn chiến tranh lạnh với em! Nếu em gọi không gọi cho anh, anh ngay cả hỏi cũng không hỏi em một câu. Vừa rồi anh còn quật ngã em! Bây giờ cổ còn đau nữa!”
“Anh sai rồi…” Anh hôn môi cô, cởi áo ngủ cô ra.
Cô hừ một tiếng, cởi đồ anh như phát tiết.