Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi lòng như lửa đốt! Anh trai này của cô! Anh ta uống đến mức không nhìn nam bắc còn có thể bắt kẻ gian? Đây chính là tội phạm giết người —— còn cầm dao! Lăng Vi sốt ruột! Tim đập loạn! Người phụ nữ kia nằm trong vũng máu, trên đường có người tốt bụng gọi 120. Vì Lăng Vi xông tới kịp thời, người phụ nữ kia không bị thương nghiêm trọng, đưa đến bệnh viện hẳn có thể cứu lại được.
Lăng Vi sợ Giang Quân xảy ra chuyện, co chân đuổi theo.
Chạy đến trong đường hẻm, hai người đã chạy mất dạng.
Lăng Vi gấp đến độ người đầy mồ hôi, đột nhiên thấy có một dãy vết máu! Cô chạy theo vết máu.
Máu kia là của ai? Có phải của anh Quân hay không? Lăng Vi căng thẳng, tim nhảy thình thịch.
Chạy không bao lâu, thấy Giang Quân và hai người đàn ông đang đánh nhau!
Một người ôm lấy Giang Quân, một người khác giơ dao, đâm mạnh xuống người Giang Quân!
Giang Quân vô cùng hung mãnh đạp ngã người nọ.
Người nọ nhịn đau bò dậy, cầm dao đâm tới Giang Quân tiếp! Giang Quân giữ cổ tay người nọ, một tay khác níu lấy đầu người còn lại! Động tác anh ta tàn nhẫn lưu loát, giơ chân, đầu gối thụt vào mặt người kia, người kia kêu đau, mũi, mắt đều là máu!
“Lão tử giết chết mày ——”
Một người khác ôm chặt eo Giang Quân đụng vào tường!
Sau lưng Giang Quân bị mấy cây đinh lớn đâm trúng vào thịt.
Giang Quân đau đến co rúc, người kia thuận thế cầm dao đâm lên người anh ta! Hai người này như thứ liều mạng, ánh mắt tàn bạo, khí thế hung ác tựa như muốn giết chết Giang Quân mới chịu bỏ qua!
“Anh Quân!”
Lăng Vi bị dọa sợ, cả người run lẩy bẩy, da đầu muốn nổ tung, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh! Cô chạy tới, Giang Quân thấy cô chạy tới, liền quát to: “Đừng qua đây!”
Hai người kia sợ hết hồn, quay đầu thấy một cô gái mặc đồ trắng hiện đại nhào tới, người cầm dao đâm Giang Quân lập tức quơ đao về phía cô: “Tới chịu chết!”
Hai người kia như người điên, tinh thần đã điên dại! Lăng Vi không lùi lại, chạy lên.
Người cầm dao còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy người tê rần ——
Lăng Vi cầm đèn pin nhỏ Diệp Đình cho cô, quơ một cái nữa, người kia trợn trắng mắt.
Mềm nhũn nằm dưới đất.
Lăng Vi thấy một người quật ngã, lại đưa tay về phía người khác, người kia có phòng bị, nhấc chân đá cô, đèn pin nhỏ đứt dây, lập tức bị đá bay.
Tim Lăng Vi đập thình thịch!
Nhưng cô không sợ, một tay níu tóc người kia, một tay siết chặt chìa khóa, chọt vào hốc mắt người kia.
Cô để đầu chìa khóa lộ ra qua kẽ ngón tay, chìa khóa sắc bén như dao!
“A! Đàn bà thúi! Lão tử giết chết mày!”
Nhưng Giang Quân đang ôm hắn, hắn không nhúc nhích được!
Người đàn ông kia rút cây dao nhỏ bên hông ra, ánh mắt tàn bạo quơ dao, Giang Quân đưa tay gắng sực chế trụ hắn.
Lăng Vi chẳng ngó ngàng gì, siết chặt quả đấm, dùng sức đánh vào mắt người kia!
Tuy quả đấm cô không có sức lực gì, nhưng chìa khóa quá nhọn! Người đàn ông kia bị chìa khóa đâm vào mắt, cô sợ hãi đến run rẩy, nhưng cô không dám dừng lại, cho đến khi người kia đau đến không chịu nổi giơ tay che mắt mình.
Người đàn ông rốt cuộc hết sức lực buông Giang Quân ra, Giang Quân lập tức bẻ tay người kia ra sau lưng, nhặt còng tay rơi dưới đất.
Giang Quân còng tay người kia, người kia lăn ra đất, không ngừng co giật.
“…” Lăng Vi bị dọa sợ, hai chân run rẩy. Giang Quân đỡ cô. Anh ta một tay ôm cô, một tay cầm điện thoại gọi đi.