Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Thiên Mặc cũng nói: “Đúng thế, anh Quân. Khi đó anh mới 18!”
Lý Thiên Mặc cầm chai rượu lên, rót rượu cho Giang Quân.
Giang Quân và Lý Thiên Mặc cụng ly, uống rượu.
Suy nghĩ phiêu bạt trở lại năm 18 tuổi, anh ta cảm thán.
Khi đó, anh ta vừa tốt nghiệp trung học, bạn học khác du ngoạn khắp nơi, anh ta không có.
Anh ta và một người bạn học cùng đi bán hàng, chính là bán bánh xe thay người khác. Bán hơn một tháng, anh ta phát hiện có một loại bánh xe thường nổ, anh ta liền vạch bánh xe ra, nghiên cứu từng chút một. Kết quả phát hiện bên trong bánh xe này không đều, anh ta liền gọi điện thoại cho nhà sản xuất.
Nhà sản xuất phản hồi ý kiến của anh ta cho ông chủ, ông chủ kia không chỉ không tiếp nhận ý kiến của anh ta, còn mắng anh ta xen vào chuyện người khác!
Giang Quân và bạn học anh ta vô cùng nóng giận, bạn học anh ta cũng thắng thắn, thề nhất định phải phát minh ra một loại bánh xe bền, cho sau này ông chủ kia không có chỗ làm ăn!
Sau đó, hai bọn họ nỗ lực đi phương hướng này.
Điều kiện gia đình của hai người cũng không tệ, hai người vừa học lên đại học vừa mở công ty sản xuất bánh xe… Trải qua mấy lần khảo sát, mở ra một con đường cho bọn họ.
Khi anh ta tốt nghiệp đại học, trong tay đã có không ít tiền để dành.
Tiền anh ta tài trợ Tiểu Vi cơ bản đều là bán bánh xe kiếm được.
Lăng Vi chống cằm, nghe cực kỳ say mê, tựa như chính cô bắt đầu một sự nghiệp vậy.
Cô vui vẻ nói: “Anh, anh bán bánh xe, bây giờ em thiết kế xe hơi, hai chúng ta sản xuất cùng một thứ nha!”
Giang Quân cũng bật cười: “Cũng đúng…” Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Lăng Vi: “Sau này, nếu em thiết kế ra xe hơi của mình, anh có thể cung cấp bánh xe cho em. Chất lượng tuyệt đối đảm bảo!”
Mắt Lăng Vi sáng lên, giơ tay lên, đập tay với anh ta: “Được! Cứ quyết định như vậy!”
Bốn người thật lòng hàn huyên tới khuya mới tan. Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi đều xem anh ta như anh trai ruột, Lý Thiên Mặc xem Giang Quân là cái vò rượu mà rót.
Giang Quân và Lý Thiên Mặc đều uống say.
Hạ Tiểu Hi phụ trách đưa Thiên ma về, Lăng Vi phụ trách đưa Giang Quân.
Giang Quân cũng chưa say hoàn toàn, nhưng anh ta uống rượu không thể lái xe, Lăng Vi liền lấy can đảm lái xe anh ta, vừa vặn có thể luyện tay lái…
Cũng may nhà Giang Quân rất gần, mười mấy phút đã tới.
Lái đến nửa đường, đột nhiên nghe ven đừogn có người la: “Giết người —— Giết người! Cứu mạng ——”
Giang Quân giật mình tỉnh lại: “Tiểu Vi, dừng xe bên đường, mau!”
“Hả?” Lăng Vi cả kinh! Nhìn ra ngoài theo tiếng động, thấy trên vỉa hè có một người đàn ông trẻ tuổi quơ dao đâm người phụ nữ tóc dài như điên! Toàn thân người phụ nữ kia đều là máu…
Lăng Vi bị dọa sợ, sống lưng chảy mồ hôi lạnh!
“Dừng xe bên đường, mau!” Giang Quân vội tháo dây an toàn.
Lăng Vi không lập tức dừng xe, mà đạp mạnh cần ga tăng tốc độ về phía người đang cầm dao! Người nọ phát hiện có người lao tới, liền buông người phụ nữ kia ra, chạy vào đường hẻm! Lăng Vi dừng xe ven đường.
Cô rút chìa khóa xe. Lúc này, Giang Quân đã chạy mất dạng!