Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên…
Anh nhìn thấy một tờ giấy viết rất nhiều dòng chữ nhỏ, anh nhìn kĩ.
Phía trên viết dòng chữ xinh đẹp: “Vì một chuyện mà xúc động cảm thấy thương tâm, nước mắt như chảy thành suối, nhưng chồng không cho, an ủi tôi sẽ bị tiều tụy. Bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, vén mái tóc của tôi, khẽ hôn lên mí mắt của tôi, cực kì dịu dàng. Tôi nhăn mày mỉm cười, trong lòng tôi trống rỗng, anh thường nắm tay tôi mang tôi đi khắp đó đây. Tôi quên đi nỗi buồn, sự buồn bã như cát bụi bay đi, trong lòng đã không còn khổ sở. Tôi nguyện làm đám mây cả đời này ở bên cạnh anh, tôi nguyện làm đôi giày dù lụi bại cũng không vứt bỏ, tôi nguyện làm đôi uyên ương sống chết không rời …”
“…”
Lồng ngực Diệp Đình như muốn nổ tung, lúc này Lăng Vi từ toilet đi ra bỗng nhiên anh đứng lên ôm lấy cô, gắt gao ôm cô vào lòng.
Trong lòng anh như sóng ngầm gào rít.
Khó có thể ức chết được cơn sóng mênh mông mãnh liệt.
Anh nắm tay cô ngồi xuống, vẽ vẽ lên trang giấy trắng, chính là đang viết: “Trái tim anh đã giao ra, trong mắt không chứa nổi ai khác, cùng nhau nắm tay đi hết cuôc đời này…” Còn chưa viết xong lại bị cô hôn lấy, không biết hôn đến bao lâu…
Trong không khí đều là sự ngọt ngào, cô buông anh ra, ánh mắt mê ly.
Anh xoa mặt cô, đột nhiên cúi đầu cười cười.
“Anh cười gì chứ?” cô đỏ mặt hờn dỗi.
Anh yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh thích nghe âm thanh của em.”
Lăng Vi nhíu mày ngước mắt nhìn thấy ý cười xấu xa trong mắt anh, tràn đầy khó hiểu: “Âm thanh gì?”
Âm thanh của anh khàn khàn vang lên: “Lúc anh hôn em, âm thanh lúc em thở gấp.. haha… êm tai vô cùng.”
Nháy mắt gương mặt Lăng Vi đỏ áu.
Đột nhiên anh nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cả đầu Lăng Vi căng lên: “Không phải chúng ta đã kết hôn từ lâu rồi sao?”
Anh muốn nói vẫn chưa làm hôn lễ. Đột nhiên nhịn xuống, muốn cho cô kinh hỉ…
Lăng Vi vẽ xong bản thảo, giao cho Hoa Đào, cả người như hư thoát, vốn cô còn bi thương kết quả bị Diệp Đình dùng cách xử phạt thể xác lăn qua lăn lại nửa đêm làm đủ kiểu mẫu cho cô…
Thật là quá đủ rồi.
Sáng hôm sau Lăng Vi mang đôi mắt gấu mèo chạy bộ với Diệp Đình.
Chỉ thấy mọi người trong nhà đều cười trộm.
“Chào buổi sáng tiên sinh, phu nhân…” tiểu Khiết và tiểu Nhu vui vẻ chào hai người.
Lăng Vi cảm thấy không thích hợp…
Hai cô gái này, sao ánh mắt lấp lánh như vậy?
Sau đó Lăng Vi nhìn thấy trong tay tiểu Khiết ôm khăn trải giường… màu đỏ thêu long phượng…
……
Cô nhớ tới lời tối qua anh nói…
Lại nhìn phía sau tiểu Khiết có người bưng kẹo, có người bưng thuốc lá…
Dưới phòng khách tầng 1 còn khoa trương hơn, đều là màn lụa đỏ…
Lăng Vi cố ý hỏi: “Là muốn làm gì à? Có người muốn kết hôn sao?”
Đ nhún vai: “Ai mà biết bọn họ trúng gió gì, là bình thường anh ít về quá,không thể quản lý, để bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Phía sau quản gia Vương bày tỏ: “Oa oa… chúng tôi không lén làm được không? Là ngài nói muốn cả thế giới đều biết…”
Tôi đã làm thỏa đáng cho ngài rồi…
Không tin ngài tự mình xem đi…