Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Phụt... sao Lôi Tuấn lại cảm thấy như có cơn gió thổi vào mặt... cái gì mà thuê phòng, cái gì mà tôi vào được không...Cái gì mà bảo kĩ thuật tốt... sao cứ nghe thấy mùi vị tội ác vậy nhỉ?
Lôi Tuấn nhắn tinh: “Anh Tứ, cô gái này rất ngây thơ, anh đừng dọa cô ấy...”
Vương Tứ trả lời: “Anh có gây họa cho cô ấy hay không liên quan cái *** nhà cậu hả? Ở cạnh tôi là gây họa thế ở cạnh cậu là yêu đương sao?”
Lôi Tuấn nói: “Anh, em sẽ không dùng tình cảm để diễn, em không thích ai sẽ không đánh chủ ý với người đó.”
“Bớt nói lời vô nghĩa đi, ông đây thích cô ấy thì sao?”
Lôi Tuấn cả giận nói: “Anh thích cô ấy cái gì chứ? Cô ấy yêu thích gì anh chẳng biết.”
“Ông đây thích ai chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi. Cậu thích thì cứ xông lên. Không thích thì lăn. Có bản lĩnh, tôi*** cũng không ngăn cậu.”
Lôi Tuấn đứng đối diện Vương Tứ, sau đó cùng vào phòng chơi.
“Thuận Tử! Tam nhất!”
“Bom!”
“Tứ Nhị!”
“Vương chém!”
Hạ Tiểu Hi còn chưa đánh con bài nào thì hai tên kia đánh với nhau, cô bị kịch chịu thua. Huuh...
Không chơi đâu...
Đoàn người thử xong quần áo liền tới trường đua, chỉ còn Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi chưa thử xong.
Lôi Tuấn vừa vào phòng thử đồ thì nghe bên cạnh có người gõ cửa: “Tiểu Vi... chị ở trong sao?”
“Sao vậy?” Lôi Tuấn nhỏ giọng hỏi.
Liền nghe thấy âm thanh như sắp khóc của Hạ Tiểu Hi: “Tóc tối mắc vào khóa kéo... khó kéo ra, anh gọi tiểu Vi tới giúp tôi đi?’
Lôi Tuấn lập tức hiểu ra, khóa áo đồ đua xe cực kì chặt
Hiện tại nhất định cô ấy đang rất xấu hổ.
Lôi Tuấn nói: “Cô ấy đến sân đua rồi, cô mở cửa tôi qua.” Anh ta ra khỏi phòng thử đồ của mình liền nghe thấy cạch... cửa phòng bên cạnh mở ra.
Anh ta đi vào đóng chặt cửa.
Thấy Hạ Tiểu Hi quẫn bách đỏ mặt, mặt mày méo mó dùng sức kéo tóc: “Đau quá……” Tư thế này của cô thật xấu hổ, càng xấu hổ chính là vạt áo nơi ngực rộng mở.
Tóc không giật nổi, đau đến nước mắt lưng tròng.
Lôi Tuấn nóng nảy: “Đừng có gấp, tôi tới giúp cô!” Lôi Tuấn nghiêm túc gạt tay cô ra cúi đầu nhìn khoá kéo.
Cái khóa này thiết kế rất kỳ quái! Từ phía dưới đến ngực thì thẳng một đường đến ngực và bả vai lại lệch đi.
Khó trách tóc cô ấy bị kẹp vào.
Mà vì trí mắc... vừa hay...
Lôi Tuấn cúi đầu, áo ngực màu hồng của cô rơi vào tầm mắt.
Thật ra anh ta không muốn nhìn đâu...
Hắn kỳ thật không nghĩ xem……
“……” Hạ Tiểu Hi bĩu môi, nước mắt rưng rưng, vội vàng giơ tay che ở trước người: “Anh mau gọi điện thoại tìm tiểu Vi lại đây, nếu không anh giúp tôi kêu nhân viên cửa hàng…… Đau quá, Lôi Tuấn!” Cô quá đau, căn bản không thể động đậy!
Lôi Tuấn xấu hổ đứng thẳng lên: “Không cần phiền toái như vậy! Tôi lập tức kéo ra cho cô.” Nói xong kéo một cái.
“Đừng có gấp…… Đừng nhúc nhích!!” Lôi Tuấn cong eo, một cây một cây mà giúp nàng cắt tóc.
“Sao mà tóc dính vào được chứ?”
Trên trán Lôi Tuấn đổ mồ hôi, “Buổi sáng không phải cô buộc tóc sao?” Nhìn cô khó chịu như thế trong lòng Lôi Tuấn có chút không thoải mái.
Anh ta vừa kéo Hạ Tiểu Hi càng đau, lại xấu hổ đến muốn chết, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Nháy mắt Lôi Tuấn nghẹn một bụng lửa, cái đồ quần áo ráchh nát này nên bị xé, cắt đốt đi.
Anh *** nó không biết sao lại tức giận như vậy.