Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Vương Tứ đi tới, cả người Lôi Tuấn cảm thấy khó chịu.
Vương Tứ đi tới trước mặt Hạ Tiểu Hi cười nói: “Em gái đang học lớp mấy rồi?”
Hạ Tiểu Hi thành thật nói: “Vừa tốt nghiệp, hiện đang đi làm ở Laroe.”
Lôi Tuấn sốt ruột: “Người ta còn chưa hỏi anh đi làm ở đâu, anh nói nhiều như vậy làm gì?”
“Hả?”
Vương Tứ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Lôi Tuấn xua tay: “Đi thôi, đi thôi, không phải muốn đua xe phục thù sao?”
Đoàn người đi vào cửa hàng quần áo.
Quá nhiều người, Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc đến gian bên cạnh ăn kem.
Lôi Tuấn thấy hai người bọn họ ra ngoài cũng đi theo.
Trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này biết nhiều bí mật của Lăng Vi như vậy, không bằng giúp Đình ca tìm hiểu chút tin tức, ở chung cũng không cần vất vả...”
Lôi Đình nhìn thấy Lôi Tuấn muốn đi ra ngoài.
Cô cũng đi theo tới cửa hàng kem, quả nhiên nhìn thấy.. anh trai nhà cô đang đùa giỡn Hạ Tiểu Hi.
“Anh mình đúng là mặt dày, không nghĩ tới theo đuổi em gái da mặt con dày hơn.” Lôi Đình xoay xoay tròng mắt thầm nghĩ: “Năm nay ông anh mình cũng già đầu rồi, thật vất vả mới thích một cô nhóc... phải giúp anh ấy mới được.”
Hạ quyết tâm, Lôi Đình đi vào cửa hàng liền thấy Lý Thiên Mặc và Hạ Tiểu Hi ngồi đối diện nhau...
Mà anh trai.. bị tắc nghẹn ngồi bàn bên cạnh... ngồi lẻ loi một mình...
Cô trừng Lý Thiên Mặc một cái: “Sao cậu không có mắt vậy hả?”
Không thấy anh trai cô đang muốn nói chuyện với Hạ Tiểu Hi sao?
Mắt chả thèm hoạt động, thiếu tâm nhãn mới ngồi ở đây làm bóng đèn 250V.
Lôi Đình đẩy cửa ra đi thẳng tới chỗ Lý Thiên Mặc.
“Bạn học này, có thể nhờ cậu một chút không, tôi có một quả cầu thủy tinh rơi vào trong xe của cậu, cậu có thể tìm giúp tôi không?”
Lý Thiên Mặc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô lại nhìn Lôi Tuấn, thầm nghĩ: “Không phải anh cô đang ở đây sao? Muốn người ngoài như tôi giúp cái gì chứ?”
Lôi Tuấn cũng mơ hồ rồi...
Phản ứng đầu tiên trong đầu là: “Chẳng lẽ tiểu Đình coi trong tên nhóc này? Muốn chơi đùa với người ta cũng không cần lấy cớ như vậy chứ... thật không nghĩ tới em gái mình theo đuổi con trai lại phóng khoáng như vậy... không thèm diễn đã tỏ thái độ luôn rồi.”
Lôi Tuấnn không nhúc nhích nhìn Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi tốt bụng thúc giục anh ta: “Đi đi, đeo mắt kính lên, nếu không anh không nhìn thấy đâu.”
Nói xong lại nhìn Lôi Đình: “Thị lực của tôi là 5.2, hay là tôi tìm giúp cô?”
Trong lòng Lôi Đình thầm nghĩ: “Tôi tạo cơ hội cho cô, cô đi theo tôi làm cái gì? Cô gái này... chỉ số thông minh thua xa thị lực.”
Lúc này Lôi Tuấn mới nói: “Để hai người họ đi tìm đi, vừa nãy không phải em đang nói chuyện Lăng Vi vẽ truyện tranh sao? Mau kể tiếp đi.”
Hạ Tiểu Hi hăng như đánh tiết gà nói thao thao bất tuyệt.
Lý Thiên Mặc bất đắc dĩ chỉ đành đi cùng Lôi Đình.
Vừa ra ngoài đã bị Lôi Đình hành hạ cả ngày... xe không đi được còn bị kéo đi dạo bờ biển cả ngày.
Vương Tứ thử xong quần áo đi vào cửa hàng bên cạnh: “Đang nói gì mà cao hứng như vậy?”
Anh ta nhìn Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi khí thế ngất trời như gặp được tri âm, anh ta cười haha: “Nói chuyện phiếm vui gì chứ, đi đấu địa chủ không?”
Vương Tứ bảo Hạ Tiểu Hi đi thuê phòng.
Hạ Tiểu Hi ngốc nghếch gật đầu: “Thuê xong rồi.”
“Ừ, tôi vào đây...”
Hạ Tiểu Hi hỏi anh ta: “Anh biết chơi sao?”
Vương Tứ nói: “Kỹ thuật của anh trai rất tốt... “