Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi không muốn nói gì, nhưng cô không nói lời nào, người đàn ông kia nhất định sẽ hôn cô, Lăng Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy chán ghét. Chỉ có thể không ngừng nói chuyện với anh ta: “Hứa Tử Huân, anh buông tôi ra trước, tôi đứng như vậy rất khó chịu.”
Hứa Tử Huân cúi đầu nhìn giày cao gót của cô, đứng dựa vào tường như vậy… quả thật rất khó chịu.
Lòng anh ta lập tức mềm xuống: “Vậy em đừng đi được không? Chúng ta trò chuyện thật tốt, anh cũng sẽ không làm chuyện xấu gì với em. Em biết mà… Cho tới giờ anh đều sẽ không làm tổn thương em.”
Lăng Vi vội gật đầu: “Tôi không đi. Chúng ta trò chuyện thật tốt.”
Hứa Tử Huân lui về sau một bước, giống như sợ cô chạy trốn, không lập tức buông cô ra, thấy cô thật sự không muốn đi, mới từ từ buông tay.
Lăng Vi đi tới sofa: “Anh ngồi một lát đi, tôi đi rót trà cho anh.”
“Có phải em muốn đi ra ngoài gọi điện thoại không?” Hứa Tử Huân hỏi ra câu này, cảm thấy mình cực kỳ hẹp hòi.
Lăng Vi hít một hơi: “Tôi đã nói trò chuyện với anh.”
“Anh biết anh biết… Tiểu Vi, em biết bây giờ… anh ở trước mặt em, vô cùng không tự tin.”
Ánh mắt anh ta rất ủy khuất, trong mắt tràn đầy bi thương.
Lăng Vi gật đầu, thật nhức đầu mà.
Cô nhìn thời gian, còn giờ làm tám phút, hy vọng tám phút này có thể giải quyết anh ta.
Nếu không, Diệp Đình đợi cô sẽ sốt ruột.
Lăng Vi rót cho anh ta một ly trà, lại rót cho mình một ly.
Tâm bình khí hòa nhìn anh ta, hỏi: “Hôm nay anh tới tìm tôi là muốn tôi về nhà cùng anh?”
Hứa Tử Huân cười thảm: “Nếu không, anh còn có thể lấy cớ gì để gặp em?”
Lăng Vi rũ mắt, nhìn ly trà: “Bất kể anh lấy cớ gì gặp tôi, thật ra tôi đều sẽ không tái hợp với anh.”
Cô giương mắt nhìn anh ta, anh ta đang uống trà, tay bưng ly trà bỗng khựng lại, ánh mắt đờ đẫn.
Anh ta sửng sốt, hiển nhiên không tin điều mình nghe được..
Anh ta lặp đi lặp lại lời cô, giống như đang hỏi cô, giống như đang tự nhủ, anh ta ngước mắt nhìn vào mắt cô, nói: “Tiểu Vi, em nói… Bất kể sau này anh làm gì em, em đều sẽ không tái hợp với anh… Phải không? Em không gạt anh?”
“Tôi không gạt anh, tôi thật sự sẽ không tái hợp với anh, bất kể sau này anh làm gì, cho dù anh giao mạng của mình cho tôi, tôi cũng sẽ không quay đầu.” Biểu tình Lăng Vi rất nghiêm túc, gằn từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Hứa Tử Huân hít thở sâu, mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, anh ta hít hơi thật sâu, tựa như không dùng sức hít hơi thì sẽ nghẹt thở.
Thật lâu, anh ta mới lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đau thương nhìn cô: “Em nói thật sao? Có phải em có điều gì khó nói không? Có phải Diệp Đình ép em nói vậy không? Anh ta không cho em rời khỏi anh ta, nên em không thể ở bên anh có phải không? Tiểu Vi, nếu quả thật là vậy, em không phải sợ, anh lập tức trở lại gia tộc! Anh tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, anh sẽ làm mình lớn mạnh đến mức đủ chống lại anh ta! Anh sẽ bảo vệ em, Tiểu Vi!”
Lăng Vi đỡ trán, lại không muốn nói chuyện với anh ta.
Anh ta đã chui vào ngõ cụt, bất kể cô nói thế nào, anh ta đều cho là Diệp Đình ép cô.
Lăng Vi hơi tức giận, cô nhíu mày, nhìn anh ta như nhìn khác loài: “Toàn bộ những gì tôi nói với anh đều là thật, nhưng anh không tin! Tôi thật sự không biết còn phải nói gì với anh!”