Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngày mai là lễ Quốc khánh, mắt thấy sắp nghỉ, tất cả mọi người trong công ty đều bắt đầu nghiên cứu đến đây du lịch, đến kia ăn, đến đó chơi…
Lòng người trong công ty đều bay đi.
Bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều, mắt thấy sắp tan sở, Hứa Tử Huân đột nhiên tới Bộ thiết kế tìm cô.
Trong tay cầm bó tường vi tím: “Tiểu Vi, ngày mai sẽ nghỉ, anh muốn mời em về nhà cùng anh…”
Anh ta đi vào phòng làm việc, đóng cửa. Lăng Vi nhướng mày: “Anh muốn về nhà có liên quan gì tới tôi?”
“Anh muốn giới thiệu em cho người nhà anh…”
“Ha… Hứa Tử Huân, anh không có bệnh chứ?”
Loại yêu cầu mất trí đột nhiên muốn mời cô về nhà này! Còn trong giờ làm việc ôm một bó hoa tới phòng làm việc cô! Hành động không phân biệt công tư này cũng khiến cô cực kỳ khinh bỉ!
Bây giờ cô lại phiền chán anh ta!
“Chuyện riêng nói sau khi tan việc, mời anh đi ra ngoài!”
Hiện tại cô là Bộ trưởng Bộ thiết kế, có phòng làm việc riêng, nhưng quả thực không muốn vì những chuyện xấu này mà ảnh hưởng tới tâm tình làm việc của mình!
Hứa Tử Huân giống như không nghe được, cố chấp đứng đó, ánh mắt lóe sáng nhìn cô chằm chằm.
“Tiểu Vi… Em đừng gạt anh. Em và Diệp Đình ký hợp đồng, hai người đám cưới giả! Anh đã nói loại người như anh ta không đáng tin cậy, bây giờ hợp đồng hai người đã hết hạn, em rời khỏi anh ta! Nếu anh ta bức bách em, không cho em rời đi, em hãy nói với anh. Anh nhất định sẽ nghĩ cách giúp em.”
Lăng Vi cảm thấy đau đầu!
“Hứa Tử Huân! Não anh mở rộng quá to! Con tôi và Diệp Đình cũng sắp sinh rồi còn nói là đám cưới giả? Anh đây gọi là chó bắt chuột xen vào việc người khác, biết không? Tôi lặp lại lần nữa! Bây giờ là thời gian làm việc, phiền anh đi ra ngoài!”
Lăng Vi đứng lên, đi ra cửa phòng.
Hứa Tử Huân đột nhiên kéo cô, anh ta tức giận ép cô vào góc tường! Hai tay anh ta chống hai bên mặt cô, chân kẹp chặt chân cô, làm cô không thể động đậy! Người anh ta cũng dán sát vào cô.
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ!
“Lăng Vi!” Hứa Tử Huân hung ác nâng cằm cô, bắt cô đối mặt với anh ta: “Lăng Vi, em mở mắt ra nhìn anh, em nhìn anh đi có được hay không? Anh yêu em như vậy, tại sao em không thấy được?”
“Em yêu anh như vậy, yêu đến mức lên giường người khác, phải không?”
Lăng Vi nổi giận! Mắt cô sắc bén như dao, nhìn chằm chằm Hứa Tử Huân!
Dù sao quen biết anh ta ba năm, qua lại một năm, nói không khó chịu là giả!
Hứa Tử Huân hít một hơi thật sâu, buộc mình đè nén lửa giận.
“Lần đó anh thật sự uống say! Anh theo đuổi em hai năm, qua lại với em một năm, anh có chạm vào em lần nào không?! Em không muốn ngủ cùng anh, anh có từng ép buộc em không? Trên thế giới này còn có người đàn ông nào đối xử với em như anh?”
Lăng Vi khinh thường liếc anh ta: “Hứa Tử Huân, đừng tự nhìn bản thân quá cao! Cũng đừng nhìn người khác quá thấp!”
Hứa Tử Huân cười lạnh: “Em ly dị với Diệp Đình! Cho dù em có con của anh ta, anh cũng không ngại. Tiểu Vi, đừng lừa mình dối người, anh mới là người thích hợp với em nhất. Em mở to mắt nhìn rõ, cho dù em thật sự ở bên Diệp Đình, sớm muộn cũng sẽ bị tổn thương. Hai người thật sự không thích hợp.”