Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh” Lăng Vi mắt đỏ hoe, lòng như lửa đốt. Anh chính là người thân duy nhất của cô.
Anh bắt đầu giúp đỡ cô khi cô 14 tuổi, bắt đầu từ 1 ngàn tệ, 2 ngàn tệ, cuối cùng là đến 3 ngàn tệ…cứ vậy giúp đỡ đến khi cô 18 tuổi.
Đây sao có thể là một người cơ chứ? Lương của anh vốn không cao, nhưng tấm lòng của anh thì vô cùng cao thượng.
Sau này việc Lăng Vi mỗi tháng đều gửi tiền cho trẻ em vùng núi, nguyên nhân chính là do ảnh hưởng sâu sắc từ anh.
Cô thường xuyên liên lạc với anh, thường tâm sự tâm tư của mình với anh, anh ấy giống như tín ngưỡng của cô vậy, anh chính là chỗ dựa tinh thần của cô. Cô vẫn còn nhớ trong thư canh có nói 1 câu, mà câu nói đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô. Anh nói: “Khi em có một đôi mắt sáng, thì có thể nhìn thấy được những cảnh đẹp mà người khác không thể nhìn thấy. Tiểu Vy, mắt của em nhất định rất sáng, hy vọng em có thể thấy được tất cả những thứ tốt đẹp trên thế gian này.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm anh, cô ấy muốn thông qua cách này để có thể tình cờ gặp được anh, nhưng tuyệt nhiên cô chưa từng nghĩ tới thật sự có thể gặp được anh.
Giám đốc ngân hàng phát hiện hai người bọn họ không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào, liền cảm thấy hối hận về mấy lời nói của mình.
Lăng Vi và Giang Quân không nói tiếng nào, cứ đứng im như vây. Anh nhường cô,cô lại anh.
Hai người bọn họ cứ như vậy một hồi lâu.
Cuối cùng, Lăng Vi cũng nở nụ cười nói: “Anh”
Môi cô mấp mấy, nắm chặt váy áo, hình như rất căng thẳng.
Giang Quân gật đầu.
“Em ôm anh có được không? “ Lăng Vi nhìn chằm chằm anh, Giang Quân dang tay, ôm cô ấy vào lòng. Lăng Vi nép vào lòng anh, Giang Quân cảm thấy cô ấy hình như cô ấy đang khóc, anh vỗ vỗ lưng cô, giống như một người anh hiền từ vậy: “ Mấy năm nay, em sống có tốt không?”
Lăng Vi bất khóc.Vỗ vỗ lưng cô, dường như cảm nhận được hơi thở của cô. Giang Quân trong lòng khẽ lay động. Anh cũng không ngờ, có thể nhận ra cô trong trường hợp như vậy. Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay, khiến anh ấy vô cùng xúc động. Anh ôm cô, cảm nhận tình cảm của mình đã dành cho cô bé mà trước đây anh từng giúp đỡ.
“Đi uống nước không?” Giang Quân nói
Lăng Vi khịt khịt mũi gật đầu.
Giang Quân bắt tay tạm biệt giám đốc ngân hàng, Lăng Vi cũng mỉm cười chào ông.
Vừa ra khỏi ngân hàng.
Đột nhiên, có một cô gái ăn mặc xinh đẹo gọi Giang Quân: “Giang Quân, cô gái này là ai?”
Giang Quân quay đầu lại, thấy cô gái này đang trừng mắt nhìn Lăng Vi.
Người phụ nữ đó chỉ mặt Lăng Vi nói: “Cô là ai? Sao cô lại đi chung với Giang Quân? Hai người có quan hệ gì?”
Giang Quân khó chịu: “Cô ấy là ai, cần phải báo cáo với cô sao? Tôi với cô ấy có quan hệ gì không cần thiết phải nói với cô. Cô Vị, tôi cho rằng, cô nói những lời như vậy có chút không phải phép!”
Nói rồi, kéo Lăng Vi đi mất.
Người phụ nữ này chỉ Giang Quân hét lớn: “Tôi nói cho anh biết Giang Quân, với điều kiện của anh, tôi có thể khằng định anh không có cửa đâu. Tôi ghét nhất là loại người không biết điều như anh. Tôi đường đường là đại minh tinh được nhiều người yêu mến, không phải người như anh có thể trèo cao!”
Giang Quân chỉ cảm thấy thực nực cười.
Người phụ nữ này đúng là bị bệnh thần kinh.