Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi gật đầu chào anh.
Mặt của Giang Quân vốn đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy cô ấy đến bên cạnh, liền nở nụ cười tươi: “Thật trùng hợp, cô Lăng, cô đến rút tiền sao?”
Lăng Vi lắc đầu khách sao nói: “Tôi đến chuyển tiền.”
“Oh” Giang Quân cũng không hỏi kỹ. Lăng Vi điền phiếu xong liền đến quầy gửi tiền.
Nhân viên ngân hàng vui vẻ nói: “Cô Lăng, hai tháng nay sao không thấy cô đến.”
Lăng Vi nhẹ nhàng giải thích: “Thời gian trước tôi ra nước ngoài thực tập.”
Nhân viên ngân hàng thu lại phiếu, nhìn thấy cô đã ở nước ngoài chuyển tiền cho trường ở vùng núi ba lần rồi.
Hoá ra, cho dù ở nước ngoài, cô vẫn không quên chuyển tiền cho trường.
Cô nhân viên mỉm cười hỏi: “Cô Lăng, số tiền của cô có phải điền sai rồi không? Trước đây không phải chuyển 500 tệ sao? Tại sao bây giờ lại chuyển tới 2 ngàn?”
Lăng Vi giải thích: “Bây giờ tôi đi làm rồi, đã có lương ổn định. Không bất ổn giống trước kia nữa. Cho nên chuyển nhiều hơn một chút. Hơn nữa nếu có thể giúp, thì giúp nhiều một chút.”
“Cô Lăng, cô thật là người tốt.” Cô nhân viên nhìn cô mỉm cười.
Lăng Vi lắc đầu cười: “Chỉ là chút tấm lòng thôi, không giúp được bao nhiêu.”
Nói xong, đột nhiên Lăng Vi cảm thấy Giang Quân đang đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn cô hình như có gì đó không đúng.
Lăng Vi quay đầu lại, liền thấy đôi mắt sáng ngời của Giang Quân đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Ánh mắt của anh dường như đang phát ra hào quang vậy.
Như thể chỉ cần nhìn anh ta thì cô cũng có thể phát sáng luôn vậy.
Lăng Vi cười ngại ngùng, quay lại lấy thẻ ngân hàng.
Lúc này, giám đốc ngân hàng bước tới, vừa cười vừa đùa: “Hơ hơ, thật trùng hợp vậy, hai người đã quen biết nhau rồi sao?”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn giám đốc, có gì đó kỳ lạ, sao tự nhiên lại nói những lời này.
Giang Quân cũng nhìn ông ta, liền nghe vị giám đốc này nói: “Hai vị đều là người tốt. Cô Vy, mỗi tháng đều chuyển tiền cho các trẻ em miền núi, trước đây là 500 tệ, bây giờ đã là 2 ngàn tệ. Cô ấy đã gửi liên tiếp gửi nhiều năm rồi, trước nay chưa từng có ý định ngừng lại.”
Nói xong, lại nhìn Giang Quân khen ngợi: “Giang tiên sinh lại càng lợi hại hơn, mỗi tháng đều chuyển 3 ngàn tệ, bất luận như thế nào, cũng kiên trì gửi suốt mấy năm. Trước đây đã giúp cho một cô bé tên Thái Vy. Bây giờ đang hỗ trợ cho một công trình Hy Vọng. Sự tử tế và cống hiến của hai người, có thể khiến cho những trẻ em đó có cái nhìn tích cực về cuộc sống. Tôi tin rằng những đứa trẻ ấy sẽ rất biết ơn hai người. Hai người cũng giống như tôi vậy, hy vọng bọn trẻ sẽ được trưởng thành trong sự yêu thương. A, người tốt nhất định sẽ được báo đáp, chúc hai người mọi việc luôn thuận lợi.”
Ông vừa nói xong, liền phát hiện sắc mặt của Lăng Vi và Giang Quân đều đã thay đổi rồi.
Mặt của Lăng Vi đầy ngạc nhiên, không suy nghĩ được gì!
Cô nhìn chằm chằm Giang Quân.
Mắt cô như phát hoả.
Lúc này lòng cô như có kiến cắn vậy.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được có một luồng màu nóng đang chảy trong mình!
Giang Quân rất bình tình, có chút cảm thấy tội lỗi, nhìn vào đôi mắt đầy phức tạp của Lăng Vi.
“Kim tiên sinh?”
Lăng Vi như ngừng thở
“Anh là Kim tiên sinh?”
Là Kim tiên sinh luôn gửi tiền học phí giúp đỡ cô.
Lăng Vi hết sức kinh ngạc. Cái tên này, giống như cục đá đè lên người cô vậy, lòng cô giống như một mặt hồ: “ào “ một tiếng bỗng cuồng cuộng sóng.
Mắt của Lăng Vi ngấn lệ.
Tâm tình của Lăng Vi lúc này phức tạp đến nỗi không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Cô nhìn Giang Quân, cứ nhìn mãi nhìn mãi, cô như muốn nhìn thấu anh ấy vậy.
Chỉ khi nhân viên ngân hàng trả lại thẻ ngân hàng và biên lai thì cô mới kịp định thần. Cô lùi về sau đề mọi người làm thủ tục.
Giang Quân cũng lùi sang một bên. Trên tay của anh vẫn còn cầm tờ đơn. Tên người chuyển tiền trên tờ giấy quả thật là Kim tiên sinh