Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh ra sức đập bàn! Anh vo một tờ giấy trên bàn lại thành một quả bóng, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc vui mừng của bẩn thân lúc này.
Anh đứng dậy, thật khó giấu được cảm xúc vui mừng lúc này, anh chạy như bay đến phòng của Lăng Vi. Lăng Vi lúc này đang chống cằm coi cổ phiếu.
Anh đến bên cạnh cô, đẩy ghế cô đang ngồi, bế cô ngồi lên chân anh, không đợi cô kịp phản ứng, ngay lập tức cắn đôi môi nhỏ của cô, rồi điên cuồng hôn lấy đôi môi ấy.
Lăng Vi không biết tại sao hôm nay anh lại đột nhiên điên cuồng như vậy, vừa trốn tránh anh vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật đó? Tối qua vẫn chưa đủ sao?”
Diệp Đình vừa hôn vừa thì thầm: “Anh muốn em, không được sao?”
Lăng Vi xoa đầu anh: “ Xem tv đến mức kích động vậy sao?”
Anh mỉm cười rồi cúi xuổng phủ lấy môi cô, đến lúc cô dường như không thể thở được nữa anh mới chịu buông tha cho cô.
Anh ấy khiêu khích nói: “Vẫn còn phải luyện tập nhiều hơn!”
Lăng Vi hừ một tiếng, quay đầu lại xem máy tính. Diệp Đình phát hiện, cô ấy đang nghiên cứu cổ phiếu của “Hào Nhuệ”
“Em là muốn động đến Vương Vinh Diệu? “ Diệp Đình khẽ nhướng mày. Vương Hân Bính và Chu Xung Cương vùa bị cô ấy đưa vào nhà tù, bây giờ cô ấy lại có mục tiêu mới rồi sao? Quả thật không tệ nha!
Lăng Vi đóng máy tính lại, không cho anh xem. Cô kiêu ngạo nói: “Không cần anh phải lo, tự em cũng có thể bắt được bọn chúng! Quân tử báo thù, 10 năm chưa muộn! Nếu như anh giúp em báo thù, em làm sao có thể hưởng thụ khoái cảm được báo thù là như thế nào chứ, phải không?”
“Oh, có khí chất! “ Diệp Đình xoa đầu cô, cười nhẹ: “Khoái cảm, có thể đạt được trên rất nhiều phương diện. Không nhất định là báo thù mới có.”
Lăng Vi la ầm lên “Aaa…” tại sao lúc nào cũng có ý nghĩ sai kệch như vậy chứ.
Diệp Đình nhìn bộ dạng tức giận của cô ấy, nở một nụ cười xấu xa, đôi tay từ từ kéo bộ quần áo đang lộn xộn trên người cô, anh nở nụ cười xấu xa thì thầm vào tai cô: “Hoá ra em luôn muốn có được khoái cảm, sao lại không nói với anh chứ, em vừa hay ở trong phòng khách này, hay là ở trên chiếc bàn này để em còn thể cảm nhận một chút?”
“A A A” Lăng Vi giữ chặt mặt của anh, cố gắng kéo anh ra: “Bây giờ là ban ngày mà, anh làm loạn gì vậy chứ?”
Diệp Đình cười lớn, tay tiếp tục quậy phá: “Không muốn làm loạn, vậy chạy bộ cùng anh đi!”
Anh lấy ra một bộ đồ thể dục màu hồng phấn đưa cho cô: “Mau đi thay đồ đi.”
Lăng Vi vừa nghe đi chyaj bộ, lập tức không đẩy anh nữa.
Cô ghét nhất chính là những thứ như chạy bộ, leo núi.
Cô chề môi, cau mày nói: “Em đột nhiên đau đầu quá.”
Diệp Đình nheo mày hỏi cô: “Sao lại tự nhiên đau đầu vậy? Lúc nãy rửa chén em cũng nói là đau đầu.”
Lăng Vi ôm đầu nói: “Đúng vậy, chạy bộ còn đáng sợ hơn rửa chén nữa.”
“.....” Diệp Đình bị cô chọc cười nói: “Một là chạy bộ cùng anh, hai là ngủ cùng anh. Em tự chọn đi.Cái nào cũng đều là vận động hết, tóm lại em không thể thoái lui được đâu.”
Lăng Vi: “.....”
Diệp Đình không hề doạ cô: “Lại đây, em không muốn tự thay thì để anh thay giùm em vậy.” Nói rồi nhanh chóng cởi bỏ bồ đồ ngủ của cô.
Diệp Đình cố ý nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười xấu xa: “Em xem xem, em cả ngày không chịu vận động, vết sẹo trên ngực lại dài như vậy, sắp thành 36C rồi!”
Lăng Vi tức đến nỗi chỉ muốn bóp chết anh: “Vết sẹo trên ngực em cần anh lo sao? Vết sao có như thế nào anh vẫn thích chạm vào đó thôi!”
“A Vậy anh không phải nên massage giúp em sao?” Sau đó, liền từ từ hôn cô, tư từ massage. Lăng Vi không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi, lúc này cửa phòng sách đột nhiên mở.