Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình Và Lôi Tuấn đang thảo luận về tai nạn lần trước thì liền thấy Từ Phi khuôn mặt rạng rỡ bước vào: “Ông chủ, có tin tốt!”
Diệp Đình và Lôi Tuấn bị làm cho giật cả mình!
Từ Phi vui vẻ lấy ra một xấp tài liệu, vội vàng nói: “Mau xem mau xem đi! Đây có thể là tin tức tốt nhất hôm nay đó!”
“Cái gì mà tin tốt chứ?“ Lôi Tuấn hiếu kỳ hỏi: “Lẽ nào bệnh của chị dâu đã tìm được phương pháp chữa bệnh rồi sao?”
Từ Phi cười cởi mở: “Đến 8,9 phần là vậy rồi!”
Anh ta vui vẻ lấy ra một xấp tài liệu để tới trước mặt Diệp Đình: “Ông chủ, đây là tài liệu thông tin mật vừa tìm được!”
Diệp Đình cầm xấp tài liệu lên xem, là của một vị trung y: “Thuốc bắc sao?”
Từ Phi xúc động gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù bệnh của phu nhân có chút phức tạp nhưng mà không phải là không thể chữa, anh xem những bệnh án này, còn phức tạp hơn phu nhân rất nhiều.”
Diệp Đình xem một cách tỉ mỉ, quả thật có rất nhiều người bị bệnh tương tự như Tiểu Vi, hơn nữa còn phức tạp hơn cô ấy nhiều, uống thuốc bắc đều đã khỏi hết rồi sao?
Lôi Tuấn hoàn toàn không dám tin: “Không thể nào? Nhiều chuyên gia như vậy đều nói không thể chữa khỏi, anh không phải nói cái gì mà tắc ống dẫn trứng sao, uống thuốc bắc được sao? Anh không phải là đang gạt chúng tôi đó chứ?”
Từ Phi chắc nịch nói: “Chứng cứ trước mắt anh đó còn gì!”
“…” Lôi Tuấn lắc đầu: “Tôi không tin. Trừ phi anh có thể tìm được những người này bế con của họ đến đây, còn không tôi thật sự không tin nổi.”
Từ Phi không thèm nói với anh ta, quay đầu nhìn Diệp Đình: “Ông chủ, anh thấy sao?”
Diệp Đình chống cằm. Từ Phi nhìn anh ấy không có gì có vẻ vui mừng, càng cho thấy anh ấy vốn dĩ không tin tưởng chuyện này chút nào.
Từ Phi nói: “Tình hình hiện nay của phu nhân, mặc dù việc phẫu thuật Tây y rất giỏi nhưng cũng không thể bảo đảm có thể trị hết được. Hiện nay bác sĩ trung y có thể chữa khỏi, tại sao lại không thử chứ? Nếu thực sự không thể trị khỏi thì lại làm phẫu thuật cũng không muộn mà!”
Diệp Đình có chút lo lắng: “Loại thuốc bắc này có ảnh hưởng gì đến sức khoẻ không?”
Từ Phi nhẫn nại giải thích: “Bác sĩ Trung y giải thích là thuốc này phải điều trị lâu dài, đều là những thuốc tốt cho cơ thể, cộng thêm việc rèn luyện sức khoẻ, thì cơ thể sẽ càng ngày càng tốt. Anh sợ uống thuốc này sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ là do anh nghĩ nhiều quá thôi.”
Diệp Đình gật đầu: “Oh, cậu đi lấy hai gói thuốc về đây, để cô ấy uống thử xem sao.”
Từ Phi cười khổ: “Ông chủ à, chữa bệnh không phải chữa như vậy đâu” Từ Phi lấy ra mấy bệnh án, để trước mặt Diệp Đình nói: “Anh xem, bệnh của mỗi người đều không giống nhau, vì vậy bác sĩ khi bốc thuốc cũng không giống nhau. Anh muốn trị bệnh cho phu nhân, thì phải dắt cô ấy đến chỗ Hồ tiên sinh khám thử xem sao. Bốc thuốc không phải chuyện đùa được đâu. Tình trạng của mỗi người đều không giống nhau, mỗi lượng thuốc cũng khác biệt. Hơn nữa theo dõi lâu ngày thì lượng thuốc cũng có lúc thay đổi. ”
Diệp Đình cuối cùng cũng đã hiểu: “Cậu nói có lý”
Từ Phi thấy Boss đã thay đổi suy nghĩ, liền biết anh ấy trong lòng đã muốn đi rồi., liền thành thật nói: “Đây là địa chỉ của tiên sinh, anh dành thời gian đưa phu nhân đi khám thử đi, khám rồi có thể giải toả được phiền muộn. Em đúng ra tính mời thầy đến khám cho phu nhân luôn, nhưng như vậy gây chú ý quá sợ phu nhân sẽ không vui.”
“Oh, cậu làm tốt lắm.”
Diệp Đình mở máy tính lập kế hoạch. Đầu tiên, khiến cô ấy chịu rèn luyện sức khoẻ. Tiếp đến là uống thuốc cộng với chế độ ăn uống ổn định. Mấy ngày tháng 10 có thể nghỉ phép để ra ngoài dạo chơi, như vậy quá tốt rồi.
Lôi Tuấn và Từ Phi liếc mắt nhìn nhau, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Khi cửa phòng vừa đóng lại thì Diệp Đình đột nhiên cười phá lên! Anh chịu đựng nãy giờ khổ chết đi được! Anh hưng phấn! Anh kích động! Anh vui! Thật sự rất vui!!! Ha ha ha! Anh muốn hét lên, muốn nhay dựng lên thậm chí còn muốn quăng cả đồ đạc xung quanh!