Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên ngoài, Chu Chỉ Vân đứng đến phù chân! Cô ta đi giày cao gót mười hai centimet, toàn bộ đều đứng thẳng chờ đợi, giống như đang nhảy ballet vậy. Sau khi thành danh, cho đến bây giờ chưa có người nào khiến cô ta chờ lâu như vậy!
Hai tiếng rưỡi trôi qua, các cô đến từ năm rưỡi, hiện tại cũng đã tám giờ. Mắt thấy sắp đến tám rưỡi, Cả người Chu Chỉ Vân đau xót, miệng khát yếu ớt kêu: “Chị Na, người bên trong rốt cuộc có thân phận gì? Tôi đã hèn kém đến đây xin lỗi, tôi cũng đã chờ đến ba giờ, sao vẫn không được đi vào? Chân tôi cũng sắp gãy rồi!” Hai chân cô ta run rẩy. Muốn đi nhưng cũng không dám, muốn ngồi lại không có ghế.
Trong lòng Konina cũng nổi giận: “Tôi cũng không phải đứng với cô sao? Cô suốt ngày chỉ biết gây họa! Lần này không phải tôi lau cứt cho cô sao? Chân cô đau xót, chân tôi không đau xót sao?”
Chu Chỉ Vân không nhịn được nói: “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là than phiền người bên trong cũng quá lớn lỗi mà! Dầu gì bây giờ tôi cũng là một tiểu thiên hậu trong lòng giải trí…”
“Cô im miệng đi!” Konina hung ác trợn mắt nhìn cô ta: “Thiên hậu? Cô vẫn còn nằm mộng lớn sao! Chuyện này nếu cô không giải quyết được! Cô cho rằng cô có thể làm thiên hậu hay sao? Cô muốn đổi thành hậu thiên hay sao? Cô cho rằng có người còn nhớ đến cô? Danh tiếng bây giờ của cô cũng vô cùng xấu rồi, nếu lần này không tẩy trắng được, cô ăn không khí đi! Công ty nâng cô là nâng, nâng người khác cũng là nâng! Cô không có núi lớn Lục tiên sinh dựa vào, cô cho rằng bằng người cha kia của cô, cô có thể trở thành thiên hậu hay sao?”
Konina càng nói càng tức, trực tiếp mở miệng mắng: “Thời điểm cô bỏ rơi cha ruột cô từng nghĩ đến ngày hôm nay! Cô bây giờ còn không biết ôm bắp đùi cha ruột mình! Cô bỏ đi tính đại tiểu thư cho tôi! Muốn người ta cho cô mặt mũi, cô cũng phải có mặt mũi thì mới được!”
Chu Chỉ Vân giận đến phát điên!
Lúc này, cửa lớn màu vàng đột nhiên mở ra: “Hai vị, mời vào trong.”
“…” Chu Chỉ Vân cùng Konina đột nhiên sững sờ.
Hai người sửng sốt chốc lát, vội vàng nhấc chân đi vào trong, lúc này chân hai người đã tê rần, đi bộ cũng cảm thấy loạng choạng.
Hai người đi qua bình phong, khi đi vào phòng khách, chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt như muốn đập bể mắt!
Chu Chỉ Vân không nhịn được xúc động: “Đây là địa bàn của người nào nha? Thật biết hưởng thụ…” Cô ta sống hai mươi mấy năm ở Ninh Thần, cũng không biết bên trong thành phố còn có một đạo nguyên thế ngoại như vậy!
Trong đầu cô ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ: “Nháo với Lục Thiên Minh, cũng không nhất định là chuyện xấu… Nếu như được vị tiên sinh này coi trọng, vấn đề cô ta gặp phải bây giờ đều sẽ được giải quyết dễ dàng!”
Chu Vân vội vàng lấy lại tinh thần, sửa sang lại mái tóc quăn, sửa sang lại quần ngắn đỏ tươi, lại kéo thấp cổ áo xuống mấy phần.
Cô ta nhấp đôi môi đỏ mọng, cánh môi khẽ đâng lên, kéo ra một nụ cười ôn uyển mị hoặc.
“Mời đi bên này…” Một vị giám đốc dẫn các cô vào phòng trà bên cạnh một rừng trúc. Bình phong cản trở tầm nhìn vào bên trong, các cô không nhìn thấy được tình hình người bên trong.
Chu Vân nhìn vào bên trong, đột nhiên… nhìn thấy Lăng Trí mặt đầy lửa giận từ bên trong đi ra!