Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi ngay cả suy nghĩ cũng không làm, lập tức đáp ứng: “Được, tôi đi xem một chút, anh gửi địa chỉ đến điện thoại cho tôi đi.”
Cúp điện thoại, rất nhanh liền nhận được tin nhắn Jason gửi đến.
Sau khi Lăng Vi liên lạc với vị giáo viên này liền được mời qua nói chuyện.
Đi đến ‘Mộng chi nhạc’ của Diệp Mộng Nhân. Diệp Mộng Nhân đang dạy đàn cho bọn trẻ.
Lăng Vi và Lăng Tiêu không quấy rầy cô ta, yên tĩnh ngồi ở cửa phòng học xem cô ta giảng dạy cho bọn trẻ.
Diệp Mộng Nhân quả thật giống như Jason nói, vô cùng ôn nhu. Cô ta cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp mà đoan trang. Đặc biệt cô ta có một đôi mắt sáng ngời, tựa như khi cô ấy nhìn về phía người nào, trên người đó sẽ xuất hiện một vầng hào quang. Cô ta rất thích cười, khi cười lên khiến người khác cảm giác như gió mùa xuân, nhẹ nhàng khoan khoái.
Lăng Vi đặc biệt thích ngắm mắt cô ta, sáng rõ như vậy. Tràn đầy tinh khiết và thấu triệt.
Cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt tốt lành như vậy.
Không phải sạch sẽ như trên mặt chữ, mà là cái loại… không có ham muốn, không có ý nghĩ tranh đoạt. Tựa như cô sinh ra trong thời hỗn loạn, nhưng cũng không tranh đấu với người nào, giống như một đóa sen xanh không nhiễm mùi bùn.
Rất nhanh liền đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Diệp Mộng Nhân điềm đạm cười một tiếng, nhìn về phía Lăng Vi và Lăng Tiêu: “Chào đón hai người.”
Lăng Vi vội vàng kéo Lăng Tiêu đứng lên.
Lăng Vi nói tình huống của Lăng Tiêu cho Diệp Mộng Nhân, Diệp Mộng Nhân ôn nhu nói: “Không sao, những đứa nhỏ ở chỗ này của tôi đều vô cùng hữu hảo.” Tiếp đó, cô dùng ngón tay che môi, nhỏ giọng nói với Lăng Vi: “Nơi này của tôi, có hai bạn nhỏ có tình huống cũng gần giống với Lăng Tiêu. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khai thông tình hữu nghĩ giữa các bạn nhỏ.”
“Thật sao?” Lăng Vi rất kinh ngạc!
Diệp Mộng Nhân cười một tiếng với cô, trong nụ cười tràn đầy tự tin.
Lăng Vi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ khác với những đứa trẻ khác. Nhưng là, những đứa trẻ khác dường như cũng không bài xích hai đứa trẻ này.
Bọn chúng chơi với nhau, cùng nhau kéo đàn, cũng không bởi vì hai đứa bé kia không giống chúng mà kỳ thị.
Càng đáng quý hơn chính là, những đứa trẻ kia còn rất biết quan tâm đến người khác.
Trong lòng Lăng Vi nhẹ xuống, sau này Lăng Tiêu học ở nơi này, nhất định sẽ chung sống rất tốt với các bạn nhỏ ở đây.
“Cô Diệp, tình huống anh tôi có chút đặc biệt, vì vậy, sau này cần ngài quan tâm nhiều hơn. Học phí của anh ấy, tôi nguyện ý đóng nhiều hơn một chút.” Lăng Vi cầm hai nghìn giao cho Diệp Mộng Nhân.
Nhưng Diệp Mộng Nhân cười từ chối: “Nơi này của tôi không thu học phí như vậy.”
Cô ta lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt Lăng Vi, chỉ lên trên đó nói: “Cô nhìn đi, nơi này của tôi mỗi ngày thu năm mươi đồng, mỗi tuần giảng dạy hai buổi, ngày nào đến thì đóng ngày đó. Bạn nhỏ có vấn đề đặc biệt, mỗi tháng đóng nhiều hơn hai trăm đồng là được rồi.”
Một ngày chỉ 50 đồng sao? ‘tiện nghi như vậy?’
Vừa rồi những trung tâm dạy đàn kia, một tiết học đều thu đến một trăm đồng tiền!
Lăng Vi ngước mắt nhìn về phía Diệp Mộng Nhân, vừa rồi nghe cô ta kéo đàn violon, trình độ vô cùng cao!
Không nghĩ đến lại thu lệ phí thấp như vậy!
Hơn nữa, mỗi tháng chỉ thu hơn hai trăm đồng, giáo viên này thật sự có lương tâm!