Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nói: “Chú tôi thích làm vườn trồng cây, không bằng tôi mở một cửa hàng hoa cho chú ấy, sau đó ngài mua hoa trong cửa hàng của chú, cho chú đến trong viện trồng.”
Ánh mắt Lương viện trưởng sáng lên: “Đây là một ý kiến hay! Vừa vặn khiến cho viện điều dưỡng của chúng ta thêm sắc màu!”
Sau khi Diệp Đình và Jason rời đi, Lương viện trưởng nhìn bóng lưng bọn họ cảm khái: “Thời đại này, người trẻ tuổi như vậy cũng không nhiều… lặng lẽ bỏ ra, không cần một chút báo đáp. Thay phu nhân mua sản nghiệp cho chú cô ấy, còn không để cho người khác biết… dụng tâm này, thế gian có mấy người có thể làm được đây?”
Diệp Đình và Jason rời đi, Jason liền bắt tay đi thuê cửa hàng, làm vườn hoa.
Sau đó sẽ nghĩ biện pháp cho Lăng Vi biết có một vườn hoa muốn thuê người… lại bảo cô cho Lăng Trí thuê lại cửa hàng hoa đó.
Jason chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vòng vo… Nhưng là, chuyện boss nhà anh ta làm, anh ấy không muốn người biết, anh ta cũng không có biện pháp.
***
Lăng Vi đăng ký lớp học đàn cho Lăng Tiêu, chạng vạng ngày thứ hai sau khi tan làm, cô cùng Tiểu Tiêu đi đến xem hoàn cảnh trung tâm.
Bất ngờ là… thầy dạy đàn violon nhìn thấy tình trạng của Lăng Tiêu lại cự tuyệt không thu nhận cậu bé!
Thái độ của người kia không tốt lắm, giọng cũng chanh chua, trong mắt đầy kỳ thị nhìn Lăng Tiêu một cái: “Cô nhìn anh ta một chút, thần trí không hề thanh tỉnh, còn muốn học đàn sao, thời điểm các người không có ở nơi này, anh ta phát bệnh thì phải làm sao? Những đứa trẻ học tập ở nơi này, đều là những người không giàu thì sang! Cô nói… nếu anh ta hù dọa đứa trẻ nhà khác, trách nhiệm này sẽ đổ lên đầu ai? Hơn nữa, cô nhìn một chút dáng vẻ điên điên khùng khùng kia của anh ta đi, những bạn nhỏ khác cũng không cần đi học nữa, mỗi ngày nhìn thấy cậu ta liền không muốn học rồi!”
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bởi vì sợ dọa đến Lăng Tiêu, vì vậy, Lăng Vi không gây gổ với cô ta.
Cô kéo Lăng Tiêu trực tiếp đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng!
“Vốn cho rằng nơi này của các người tương đối lớn, tư chất giáo viên cũng tương đối cao, không nghĩ đến, giáo viên nơi này tư chất thấp như vậy!” Lăng Vi nói lời vị giáo viên kia vừa nói nói lại toàn bộ cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vậy mà lại không chút bất ngờ…
Còn nói với cô: “Loại chuyện như thế này, chúng tôi quả thật không thể nào nhận cậu ấy.”
Lăng Vi nổi cơn giận dữ! Nhưng cô cưỡng chế không nổi giận.
Cô không muốn Tiểu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của cô.
Cô kéo Lăng Tiêu đi ra khỏi trung tâm. Cô mở điện thoại di động gọi cho mấy trung tâm dạy đàn khác. Kết quả, vừa nghe đến bệnh của Lăng Tiêu, tất cả đều uyển chuyển cự tuyệt cô.
Lăng Vi cố nhịn cơn giận dữ trong bụng, muốn tìm một trường học cho Tiểu Tiêu khó khăn như vậy sao?
Lúc này, Jason đột nhiên gọi điện thoại đến nói: “Phu nhân, ngài đang tìm trường học cho Lăng Tiêu thiếu gia sao?”
Lăng Vi vốn không muốn phiền toái bọn họ, nhưng bây giờ cô thật sự giận điên lên rồi!
Liền nói: “Đúng vậy, Jason. Anh có trường học nào tốt đề cử sao?”
Jason nói: “Tôi có một người bạn là thầy dạy violon, cô ấy vô cùng hiền hậu. Hơn nữa kéo đàn violon cũng rất tốt, mười mấy tuổi cô ấy đã giành giải quán quân trong cuôc tranh tài cả nước. Nhưng là, cô ấy mở lớp tư nhân, không phải chính quy. Nếu không, tôi đưa địa chỉ và điện thoại của cô ấy cho cô, cô đi xem một chút, nếu như không được, tôi sẽ giới thiệu nơi khác cho cô.”
Lăng Vi trong lòng tràn đầy mật ngọt, thông minh như cô, như thế nào không biết đây là Diệp Đình an bài chứ…
Cô cũng biết, tại sao anh ta lại bỏ ra hết lòng hết sức như vậy! Bởi vì, có một loại bỏ ra gọi là… cam tâm tình nguyện! Có một loại cưng chiều gọi là… liều mạng! Có một loại yêu gọi là… yêu ai yêu cả đường đi lối về!