Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Còn không đợi Lục Y Phàm nói chuyện, di động ong ong vang lên. Lục Y Phàm nghe máy, liền nghe được ở đầu dây kia là tiếng chửi ầm lên của ba anh ta: “Thằng nhãi ranh! Con *** nó ở bên ngoài gây họa gì cho lão tử hả?! Vốn lưu động của công ty đột nhiên không thể quay vòng! Hạng mục đang trao đổi cũng bị người chen chân! Sản xuất ô tô lại đột nhiên bị điều tra. Đây rõ ràng là thủ đoạn trả thù! Đối phương có thế lực lớn như thế nào mà có thể dễ dàng lay động hai mươi năm cơ nghiệp của Lục gia chúng ta! Con cái thằng nhãi ranh —— con *** nó lại ở bên ngoài đoạt đàn bà của ai? Không muốn lão tử phá sản thì nhanh chạy tới cúi đầu nhận sai với người ta! Con cái thằng nhãi ranh này…”
Lục Y Phàm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thân mình trong chốc lát lạnh lẽo, trong chốc lát lại nóng lên.
Anh ta nhìn Diệp Đình, không xác định hỏi: “Mối làm ăn của nhà tôi... Là anh làm sao?”
Thái độ của Diệp Đình lãnh đạm, như không để bụng.
Phảng phất việc này đối với anh mà nói chỉ là động chút ngón tay, căn bản khinh thường phải mở miệng với những việc nhỏ như vậy.
Nháy mắt Lục Y Phàm thật muốn quỳ xuống, lập tức cười nịnh nói: “Đình thiếu! Anh buông tha cho tôi đi… Tôi hẹn Lăng Vi ăn cơm, thật sự tất cả đều là hiểu lầm!”
Diệp Đình nhếch môi: “Không có việc gì... Đừng khẩn trương, cậu xem trọng bà xã của tôi, tôi phải khen cậu tinh mắt.”
“Đừng... Đình thiếu! Thật sự là hiểu lầm!”
Trong nháy mắt Lục Y Phàm cảm giác được áp lực lạnh lẽo đè xuống.
Trước kia anh ta từng theo đuổi Sở Minh Y nhưng biểu hiện của Diệp Đình hoàn toàn khác lúc đó. Biểu hiện lúc này của Diệp Đình chính là bảo vệ, quý trọng người đó.
Diệp Đình mặt lạnh nhìn anh ta.
Lục Y Phàm run rẩy nói: “Thật sự là hiểu lầm... Đều là Sở Minh Y tiện nhân đó... Là cô ta muốn tôi hẹn Lăng Vi, sau đó chụp ảnh cho cô ta... Lại quay clip...”
nửa câu sau mắc kẹt trong cổ họng không thể nào nói ra bởi vì sắc mặt của Diệp Đình thật sự là... Âm trầm đến đáng sợ!
Lục Y Phàm run rẩy mà đứng, liền nghe thấy Diệp Đình phát ra âm thanh từ kẽ răng: “Người thông minh, biết nên làm như thế nào chứ?”
“Biết, biết... tôi biết, tôi biết hết!” Lục Y Phàm run rẩy rời khỏi biệt thự nhà Diệp Đình, một đường đến thẳng nhà Sở Minh Y, tiện nhân này ——
Lão tử hôm nay giết chết mày! Còn may mình đánh chủ ý Lăng Vi không thành, nếu không còn mạng hay sao? Thậm chí càng đáng sợ... Không chắc ngay cả Wall đều phải sửa họ!
Lục Y Phàm lửa giận ngập trời, xe thể thao xông thẳng tới nhà Sở Minh Y. Trên đường lão ba không ngừng gọi điện thoại oanh tạc, Lục Y Phàm rống giận hét vào điện thoại: “Đừng **** nó lại thúc dục! Lão tử không phải đang suy nghĩ biện pháp hả!”
“Bốp…” ném bay di động.
Sở Minh Y mặc áo ngủ trong suốt đi mở cửa, Lục Y Phàm hận không thể một cái tát đánh cô ta dán vào tường, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống, cong môi tà mị cười.
“Mau tiến vào...” Sở Minh Y vặn eo, duỗi tay kéo anh ta.
Lục Y Phàm ghét bỏ mà nói: “Chỗ này của em quá loạn, đến chỗ tôi đi.”
Sở Minh Y cười phong tình, xoay người đi thay quần áo, Lục Y Phàm không kiên nhẫn, một tay giữ chặt cô ta: “Không cần thay quần áo, tốn công như vậy làm gì? Đàn bà luôn phiền não mặc gì đán ông mới thích, nhưng kỳ thật, đàn ông chỉ thích đàn bà không mặc quần áo mà thôi.”
“Lưu manh!” Sở Minh Y mắng một câu, bị anh ta mang đi.
Lục Y Phàm âm trầm cười. Nhanh chóng chạy xe đến một biệt thự bí mật vùng ngoại ô.
Anh ta không chút nào thương tiếc mà đẩy cô ta xuống xe, bước nhanh tới gian mật thất xa hoa, một tay ném cô ta lên giường màu xanh.
Sở Minh Y có chút hoảng sợ, cảm giác hôm nay Lục Y Phàm có chút không thích hợp!
Cô ta muốn mở miệng hỏi lại thấy anh ta lấy ra một đống công cụ lạnh băng từ nơi nào, trong tay còn cầm một cái roi ——
“Anh muốn làm gì?” Sở Minh Y rõ ràng bị dọa.
Lục Y Phàm cười nói: “Không có việc gì, gia tăng một chút tình thú mà thôi.”
Sở Minh Y sợ tới mức liên tục lui về sau, nhìn chằm chằm cánh cửa muốn chạy ra ngoài.
Nhưng Lục Y Phàm khóa trái cửa, đột nhiên nhìn chằm chằm cô ta, lạnh lùng cười: “Muốn chạy? Nghĩ đẹp quá nhỉ, còn muốn tôi giúp cô khôn?”