Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình nhìn cô, ánh mắt bá đạo quyến rũ: “Nhanh một chút? Vậy làm sao có thể tận hứng? Mặc kệ bọn họ, làm cho bọn họ chờ đi.”
Anh duỗi tay nắm lấy cằm cô trực tiếp đè cô lên bồn rửa mặt, cô bị đau chân, đầu lông mày không tự chủ nhíu lại. Ánh mắt anh hơi dao động, ghét bỏ xoay người rửa tay: “Nhanh dưỡng thân tàn của em khỏe đi.”
Lăng Vi sửng sốt, vậy mà bị ghét bỏ...
Từ phòng tắm đi ra, Lăng Vi còn đang ngây ngốc, thế mà cô lại được con sói kia thả ra ngoài? Chân cẳng cô không tiện, vậy mà có thể thi triển tốc độ báo chạy mà ra tới đây?
Diệp Đình không ra cùng cô, Lăng Vi nhanh chóng đi hóa trang, lúc trang điểm cô nhìn khuôn mặt phấn nhuận rung động lòng người của mình trong gương, chuyên gia trang điểm cười nói: “Phu nhân, hôm nay sắc mặt của ngài rất tốt, không cần đánh má hồng.”
Trong lòng cô phun trào: “Dùng mặt đo chiều dài Diệp đại nhân có thể không đỏ mặt sao?”
Trang điểm xong, lại thay quần áo, Lăng Vi và Diệp Đình mới xuống lầu. Tiệc đã bắt đầu, khách khứa sôi nổi kính rượu với cô.
“Vivi... Cám ơn cô đã khoản đãi!”
Lăng Vi mặc váy trắng dài che đôi chân đang bi thương.
Cô khoác tay Diệp Đình, dựa vào ghế nhỏ Diệp Đình chuẩn bị cho cô lễ phép mà đáp lễ.
Vương lâm vẫn luôn uể oải ỉu xìu, bởi vì Lý bằng phi chưa tới. Cô ấy mặc chiếc váy hồng công chúa vừa mua, uống sâm banh, không ngừng nhìn ra cửa...
“Diệp tiên sinh, cảm ơn ngài thịnh tình khoản đãi...” Diệp Đình chưa bao giờ tổ chức yến hội vậy mà hôm nay vẫn luôn ngây ngốc bên cạnh Lăng Vi, chăm sóc cô.
Lục Y Phàm được Diệp Đình tự mình mời tới, lúc này đi vào cuối cùng, mặt mày hớn hở đi vào đại sảnh yến hội.
Ngay lúc anh ta bước vào đại sảnh đột nhiên ngây ngẩn cả người!
Bởi vì, anh ta nhìn thấy...
Cánh tay Diệp Đình... lại đang ôm eo Lăng Vi! Mà cánh tay Lăng Vi vẫn luôn khoác lên cánh tay Diệp Đình...
Lục Y Phàm như bị người ta làm thuật giữ bóng, ngây ngốc đứng đó!
Vậy mà Lăng Vi ôm Diệp Đình! Anh ta dùng sức chớp chớp mắt.
Cô ấy và Diệp Đình... Bọn họ? Bọn họ... Là quan hệ gì?
Sao lại thế này? Lục Y Phàm như điên rồi giật thiệp mời trong tay người khác, phía dưới xuất hiện dòng chữ: Diệp Đình cùng phu nhân Lăng Vi...
Như sét đánh giữa trời nắng.
“Răng rắc ——”
Diệp Đình? Là là là... Là ông xã của cô ấy?
Lục Y Phàm quả thực muốn nhảy sông chết đuối…
Anh ta thật** nó không nghĩ tới Lăng Vi đã kết hôn.
Hơn nữa… ông xã lại là…
Lục Y Phàm phát điên, đột nhiên hiểu ra.
Vì sao anh ta mời Lăng Vi ăn cơm, Diệp Đình lại đột nhiên xuất hiện trong nhà hàng… sau đó Lăng Vi leo lên chiếc Cadilac… đó là vì Lăng Vi là bà xã của anh ta?
Vừa rồi cảnh hôn nồng nhiệt ngoài cửa là Diệp Đình và Lăng Vi sao?
Lục Y Phàm thật muốn tát chết mình. Vậy mà anh ta, anh ta muốn đánh chủ ý tới Lăng Vi? Anh ta *** nó chán sao thì phải?
Khách khứa lục tục kéo tới, Diệp Đình đến bên cạnh Lục Y Phàm, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Lục tiên sinh, đang nghĩ cái gì vậy?”
Sau lưng Lục Y Phàm phía lạnh thấu: “Không không... Không có gì...”
Diệp Đình gật gật đầu, liếc nhìn anh ta nói: “Nếu không có việc gì, chúng ta tâm sự vậy.”
Lục Y Phàm run lập cập, liền thấy Diệp Đình lạnh nhạt lắc ly rượu trong tay, âm thanh trầm thấp: “Bảo bối của Diệp Đình tôi cậu cũng dám chạm vào, tiểu thư nhà cậu gan lớn đấy…”