Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hôm nay Lăng Vi đang tăng ca để sửa chữa nội thất, tiểu mỹ nữ Vương Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới: “Chị Vi Vi, tiệc tối chị chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi nói “Chờ em tới.”
Đột nhiên Vương Lâm khóc nói: “Vi Vi à… em muốn nói một chuyện bất hạnh với chị… em vì nam thần của em mà mua một chiếc váy mất 3 tháng tiền lương. Em, em, em… muốn chặt tay mình.”
Lăng Vi mỉm cười: “Em cũng bỏ được…”
Vương Lâm cười hì hì: “Tuy là quý nhưng chiếc váy kia thật sự rất đẹp. Lát nữa gửi hình cho chij.” Noí xong rụp, tắt máy.
Lăng Vi bật phần mềm nói chuyện, nhìn hình Vương Lâm gửi tới, vừa lúc thấy phía trên nhóm nhân viên của Laroe có một bình luật… là Sở Minh Y gửi tới icon nham hiểm.
Lăng Vi cau mày, thầm nghĩ người đàn bà này… còn có tâm tình đi bình luận sao?
Chứng minh tâm trạng không tệ? Cuộc sống trôi qua vui vẻ?
Tâm tình Lăng Vi liền không thoải mái, cuộc sống của kẻ đối đầu trôi qua thoải mái như thế, thanh tĩnh nhu thế, mà mỗi ngày cô phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Làm sao mà được cơ chứ?
Đó không phải là phong cách của cô.
Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình, muốn tìm số điện thoại thám tử từ anh xem nhất cử nhất động của Sở Minh Y, haha.. chờ đến khi có cơ hội lại chỉnh cô ta một phát.
Diệp Đình gửi tới mười mất dãy số cho cô lựa chọn, sau đó còn hỏi: “Sao có tâm tình điều tra chồng em vậy?”
Lăng Vi đang uống nước suýt bị sặc muốn chết, đáp lại anh: “Trên đời này có ông xã nào như vậy… cứ thích ngóng trông bà xã theo dõi mình cơ chứ?”
Diệp Đình lập tức nhắn lại cho cô: “Bởi vì có ông xã cực kì giữ mình, không quan hệ nam nữ bừa bãi cho nên rất hy vọng để cho bà xã của mình biết, hơn nữa cần khen ngợi, tốt nhất là chủ động hiến thân,.... vì gia phong nhà chúng ta…”
Lăng Vi bị chấn kinh không nhẹ, cười ấn bàn phím: “Vì tiếp tục biểu dương tinh thần tự nguyện giữ mình của anh, bản phu nhân quyết định nhất định phải mạnh mẽ khen thưởng. Cho nên, tiên sinh nhất định phải dằn mình, kháng cự cám dỗ, chú trọng ngủ nghỉ, giữ mình trong sạch. Còn mong tiên sinh duy trì tinh thần này thật lâu hơn nữa…”
Diệp Đình: “Ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo... Vi phu nhất định nghiêm chỉnh chấp hành, dịu dàng đối đãi với em…”
Lăng Vi cười haha, mười mấy ánh mắt trong văn phòng bắn về phía cô.
Sau đó chỉ thấy Diệp Đình gửi tới một tin nhắn: “Hôn em…”
Lăng Vi đỏ mặt, cô che mặt, khó khăn lắm mới nhắn được cho anh một tin: “Hôn trả…”
Lăng Vi che mặt giống như có thể tưởng tượng đến… đầu dây bên kia Diệp Đình có biểu tình gì.
...
Diệp Đình đang họp. Không khí đặc biệt nghiêm túc, mọi người đang thảo luận phương án để Laroe tăng hạn ngạch tiêu thụ lên 33%, đột nhiên điện thoại của Diệp boss có tiếng chuông.
Sau đó là…Diệp boss nhìn di động rồi mỉm cười.
Anh bỏ mặc đám tổng giám đốc và quản lý sang một bên, chăm chú nhìn di động… sau đó khuôn mặt tuấn mỹ vạn năm bất biến của Diệp boss đột nhiên có sắc thái khác…
Có ngọt ngào, có vui vẻ, có thâm tình, có cân nhắc… ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, cặp mắt đen như mực giống như có thể ăn thịt người của anh lại nhu tình như nước.
Ôi cha mẹ ơi… đây là Diệp boss mà bọn họ biết hay sao? Tổng giám đốc, quản lý đều run lên, nghe nói Diệp boss luôn là người tiếu lý tàng đao (cười mà như mang theo dao)… tuy giờ này đang cười nhưng ai mà biết một giây sao có bao nhiêu cái hố đang chờ bọn họ nhảy vào…
Sắc mặt mọi người vẫn rất nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh.
“Vừa rồi nói đến đâu rồi hả?” Diệp Đình để điện thoại xuống, biểu tình cực kỳ sung sướng!