Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh ta kéo cô ta vào ngực, nói thật ra thì dáng người Sở Minh Y không tệ… nhưng Lục Ý Phàm nghĩ tới từng bị Diệp Đình ngủ qua, bị Lôi Dịch ngu qua, nói không chừng còn bị nhiều người đàn ông ngủ qua, anh ta thật con *** nó ghét bỏ ngay cả chạm vào cũng không muốn.
Nhưng mà vẫn không cam lòng.
Anh ta theo đuổi Sở Minh Y nhiều năm như vậy.
Cô ta *** nó ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, hiện tại rơi xuống cảnh tự chui đầu vào lòng anh ta.
Lục Ý Phàm ngoan độc đẩy ngã cô ta, nhắm mắt, tưởng tượng tới bộ dạng thanh thuần năm năm trước của cô ta liền ngủ với Sở Minh Y mấy lần.
Cả đêm điên cuồng qua đi, Sở Minh Y đau đớn xoa trán nhìn xung quanh.
Thế mà Lục Ý Phàm đi rồi, *** tên đàn ông thối nát.
Cô ta còn muốn giữ lại con rùa vàng này đấy, tuy gia tộc nhà anh ta làm ăn thua Laroe của Lôi Dịch nhưng dù sao cũng là kẻ có tiền. Sở Minh Y đứng lên gọi điện thoại cho anh ta. Tuy anh ta đã tới nhưng không ngại làm theo kế hoạch của cô ta.
Đầu kia, Lục Ý Phàm mệt mỏi nghe máy.
Âm thanh mềm mại của Sở Minh Y vang lên kèm theo sự nén giận: “Chăn còn chưa mát anh bỏ đi được sao?”
Lục Ý Phàm chưa trở mặt với cô ta, dù sao thân thể này anh ta thích, chờ chơi ngán ném đi cũng không muộn liền nói: “Sáng nay có buổi hội nghị gấp…”
Đột nhiên như nhớ tới gì đó liền nói: “Thế nào bảo bối? Đêm qua chưa thỏa mãn em sao? Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi hả?”
Sở Minh Y làm bộ khó xử giận cáu anh ta một câu: “Đáng ghét, nói linh tinh gì vậy… hôm qua anh đồng ý với em khi nào thì làm giúp e,?”
Lục Ý Phàm giả ngu: “Chuyện gì nhỉ? Tôi không nghe rõ…”
Sở Minh Y âm thầm cắn răng nhưng vẫn giả mù sa mưa cười cười: “Em nói… cho anh chơi đùa một người đàn bà… người đàn bà này cực kì xinh đẹp, quả thật là cực phẩm nhân gian. Em đưa tư liệu về cô ta cho anh, nếu anh có thể tóm cô ta về tay, bảo đảm cho anh dục tiên dục tử.”
“Haha… bảo bối, trừ em ra còn có người đàn bà nào có thể khiến cho tôi dục tiên dục tử đây?”
Sở Minh Y cười nói: “Đó là đương nhiên, nhưng mà…không thể tiện nghi cho người khác đúng không?... em cứ gửi trước cho anh xem, anh nhìn kĩ rồi nói.”
Cô ta tắt máy, mở laptop, gửi hình của Lăng Vi cho Lục Ý Phàm. Những bức hình này quả thật chụp Lăng Vi đến mức siêu phàm thoát tục, vô cùng khí chất, là lúc Lăng Vi mặc chiếc váy dài màu xanh lam tham gia tiệc rượu của Laroe, còn có một tấm hình là Lăng Vi mặc váy dài màu trắng tham gia đại hội công ty, tất cả đều cực kì kinh diễm, đẹp không giống người thường.
Sở Minh Y ghen tỵ hận không thể lăng trì Lăng Vi, nhưng mà lúc này cô ta chẳng thèm bủn xỉn chọn gửi những tấm hình đẹp nhất cho Lục Ý Phàm.
Đàn ông mà.. đều háo sắc như nhau…
Đàn bà mà bọn họ ngủ, chỉ nhìn mặt mà thôi.
Mặt đẹp, hợp khẩu vị, còn tính cách, yêu thích, *** nó đều là nói nhảm.
Lục Ý Phàm mệt mỏi nằm, máy tính kêu một tiếng, chứng tỏ có thư gửi tới, anh ta miễn cưỡng mở ra, có hai tấm hình xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng lên.
Anh ta từ trên giường nhảy dựng lên..
“*** kiếp cô gái này…** nó xinh đẹp.”
Cả người Lục Ý Phàm nhiệt huyết, lập tức gọi điện thoại cho Sở Minh Y: “Bảo bối, cũng là em biết khẩu vị của tôi, nhanh gửi tư liệu cô gái này cho tôi, lão tử muốn chơi chiêu độc.”
Khóe môi Sở Minh Y nhếch lên: “Hahah… em không lừa anh đúng không? Chơi như thế nào không cần em dạy cho anh chứ? Ví dụ như cảnh giường chiếu, clip lên giường…”
Haha.. thật muốn nhìn một chút lúc đó Diệp Đình làm sao giẫm Lăng Vi dưới chân hung hăng phỉ nhổ.
Phu nhân của Diệp Đình Đỉnh phong quốc tế, cảnh giường chiếu kinh diễm bị tung ra, sẽ bị cả thế giới nhạo báng, nghĩ mà sảng khoái. Lăng Vi không phải thích giả vờ làm thánh nữ sao? Để cho cô ta sống trong sỉ nhục cả đời so với trực tiếp giết chết cô ta thì càng giải hận hơn.
Sở Minh Y gửi tư liệu về Lăng Vi cho Lục Ý Phàm nhưng lại không gửi tư liệu liên quan giữa Lăng Vi và Diệp Đình.
Lục Ý Phàm nhận được tư liệu về Lăng Vi, hưng phấn gọi điện thoại cho Henry: “Anh trai Henry, thằng em đây muốn làm ăn với anh, chọn thời gian ra ngoài nói chuyện đi?”