Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đột nhiên Lý Thiên Mặc trầm mặt xuống.
Rõ ràng anh rất không vui! Anh vô cùng nghiêm túc nói: “Lôi Niểu Niểu, anh đã nói bao lần rồi, quan hệ của chúng ta là người yêu, em không thể luôn kêu anh là anh!”
“À...” Lôi Niểu Niểu nghe lời gật đầu, lại kêu nữa: “Anh anh (ca ca)....”
Lúc này không phải là một chữ “anh” nữa, thêm một chữ nha, ha ha ha ha.... xem mình thông minh cỡ nào.
Lý Thiên Mặc uốn nắn cô: “Anh anh cũng không được! Phải gọi thân áo, hoặc là chồng!”
Anh vô cùng nghiêm túc nói: “Em kêu sai nữa, anh liền trừ điểm của em! Gọi sai một lần là mười điểm!”
“Má ơi! Cái này thật là quá ác độc chứ?” Lôi Niểu Niểu giật mình.
Lý Thiên Mặc nhìn cô chằm chằm nói: “em xem, lại gọi sai! Kêu thân ái, cái già mà má ơi?”
“Anh cút cho em ---” Lôi Niểu Niểu giận đến trợn trắng mắt, mẹ nó... đó là kêu anh sao chứ?
Lý Thiên Mặc xem như là thật: “Lúc nãy em vừa gọi sai, trừ em mười điểm, thêm lên chỗ của anh, bây giờ anh lại có 300 điểm!”
“...” Lôi Niểu Niểu muốn điên rồi: “Cầm thú! Sao anh không đi chết đi?”
Lý Thiên Mặc giơ một ngón tay nói: “Lại gọi sai nữa, phải trừ thêm mười, bây giờ là 310 điểm.”
“Con bà nó ---” Lôi Niểu Niểu lui về sau một bước: “Thì ra số điểm còn có thể chơi như vậy?”
Cô còn nghĩ rằng là mình chiếm tiện nghi lớn đâu! Không nghĩ tới, cái hố này, còn lớn hơn cô tưởng tượng cả ngàn lần nha!
theo cách tính này của anh... đời này của cô cũng chưa trả xong!
Không cẩn thận, lại thiếu nhiều hơn trước 60 ngàn nha! 310 vạn, bây giờ....
Lôi Niểu Niểu cắn răng, dùng sức trừng Lý Thiên Mặc: “Có lẽ em phải tìm hiểu anh lại một lần nữa mới được...”
Trên mặt Lý Thiên Mặc tràn đầy hiền hòa nói: “Em có thể kiếm về nha. Em giặt quần áo cho anh không phải cũng kiếm được sao?”
Lôi Niểu Niểu bĩu môi chê: “Em giặt quần áo cho anh một ngày kiếm mười ngàn. Cũng được.”
Lý Thiên Mặc lại cười gian, xua một ngón tay nói: “Em tính sai rồi nha...”
Cái chữ “nha” đó của anh nói vô cùng thiếu đánh! Lôi Niểu Niểu trừng mắt hỏi anh: “Em tính sai như thế nào nha?”
Lý Thiên Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Anh giặt quần áo cho em là bốn món, mà quần áo của anh mỗi ngày chỉ có ba món. Em suy nghĩ, có phải bình thường em mặc nhiều hơn anh một món không?”
“...” Lôi Niểu Niểu trợn trắng mắt, ngực đau xót! Quả thật là cô mặc nhiều hơn anh một món.
Lý Thiên Mặc nói: “Anh giặt cho em 4 món tính 1 điểm. Em giặt cho anh ba món, sao có thể cũng là 1 điểm chứ?”
Lôi Niểu Niểu cắn răng! Giận đến thật muốn cắn anh! Cô giận đến bật cười, giơ tay lên dùng sức nhéo ngực anh nói: “Hay là.... anh cũng mặt thêm một món?”
“Phốc ---” Lý Thiên Mặc cười phun: “Anh không mặc.”
Lôi Niểu Niểu lại nói: “Thẹn thùng cái gì nha! Em lại không chê cười anh!”
Cô vừa nói vừa đưa áo ngực của mình đến trước mặt anh: “Lại đây, anh mặc của em, em không ngại.”
“...” Lý Thiên Mặc vội vàng khoác tay: “Thôi thôi, ba món, cũng xem như là một điểm. Em nhỏ hơn anh, anh phải nhường em. Anh chịu thiệt cũng không sao...”
“Em khinh ----” Lôi Niểu Niểu giận đến muốn một dao chém chết anh!
“Anh đây là nhường em sao? Đây rõ ràng là muốn tức chết em!”
Hai người minh tranh ám đấu, rốt cục rửa mặt, đánh răng xong rồi, cùng ăn bữa sáng chung.