Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Niễu liền nói: “Đồ ngốc này con chịu rồi.”
Cô lắc đầu nói: “Dọc đường đi con dạy anh ta, mua hàng là phải mặc cả, còn phải hạ xuống một nửa. Kết quả anh ta học rồi, còn nói lý lẽ với bà cụ già, người ta muốn 7 tệ nó lại đưa cho người ta 2 tệ, suýt chút nữa thì bà cụ đã chửi chết chúng ta rồi… các người nói xem, bà cụ người ta bán hàng một ngày kiếm được bao nhiêu chứ.. ôi mẹ ơi, buồn chết tôi rồi…”
Lm xoa trán lắc đầu: “Nửa đời sau của tôi sẽ không đi dạo phố với anh ta nữa, tôi không thể trêu chọc còn không thể trốn, không thể chịu nổi anh ta rồi.”
Lý Thiên Mặc nói: “Sao có thể trách tôi chứ? Không phải các người bảo tôi nói mua đồ thì không phải để trả một nửa sao?”
Lôi Niễu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống chứ.Ông chủ đồ gia dụng kia có lợi nhuận lớn, một cái bàn bán ra đã vài trăm tệ, bà cụ bán hàng vỉa hè có thể kiếm được bao nhiêu? Mấy tệ thôi, được 1, 2 tệ đã tốt rồi, anh còn chém người ta còn 2 tệ, bà cụ người ta chửi anh đã là may cho anh rồi đấy, không cầm giày ném anh xem như người ta có giáo dưỡng anh biết không?”
Phương Di ngắt lời: “Ôi này, chút chuyện đó không cần tức giận, chúng ta đều biết, nhanh đi ăn cơm.”
Bà nhìn Lý Thiên Mặc: “Đi ăn cơm đi, Niễu Niễu nhà dì có hơi hùng hổ, cậu thành thục hơn nó, đừng chấp nhặt với nó làm gì.”
Lý Thiên Mặc nói: “Dì nói đúng, cháu sẽ không giận cô ấy, còn cảm thấy rất thú vị, cháu mới sợ cô ấy tức giận, cả đường về cháu dỗ cô ấy ai biết cô ấy giận như vậy, giận cả ngày về đến nhà còn chưa nguôi giận….”
Đột nhiên Lôi Niễu chui môi trừng anh, sau đó lại trừng rồi hừ một tiếng.
Phương Di lập tức hiểu ra, hai đứa này…Niễu Niễu nhà bà còn chưa trưởng thành, còn là cô bé, còn may đứa nhỏ Thiên Mặc này biết nhường nhịn.
Lăng Vi thật ra có thể hiểu hai người bọn họ.
Lôi Niễu mới 20 tuổi đang là độ tuổi hồn nhiên, ảo tưởng, nhiệt huyết.
Lý Thiên Mặc mới 22 tuổi, còn chưa tới 23 đâu, đúng là độ tuổi thanh niên chuyển hóa thành đàn ông thực thụ, để bọn họ từ từ tôi luyện, như vậy yêu nhau cũng rất đẹp.
Mọi người ăn xong thì cũng đã 10h đêm rồi.
Lăng Vi và dd về thư phòng, bọn họ định xem sách rồi mới đi ngủ, Lôi Thiếu Tu chuẩn bị phòng cho khách cho bọn họ ở ngay bên cạnh, phòng cho khách kia mở cửa cả ngày, lại cho người dọn dẹp, không còn mùi gì nữa.
Nhưng mà phòng của Lý Thiên Mặc thì không hay rồi… Lôi Thiếu Tu không biết hôm nay cậu ta và Niễu Niễu về nhà nên chưa chuẩn bị.
Lý Thiên Mặc ở phòng cho khách không có cửa sổ, ẩm ướt, tuy đã đổi chăn ga mới nhưng mùi mốc nhất thời không bay đi hết.
Lý Thiên Mặc vừa tắm rửa xong còn chưa mặc quần áo thì Lôi Niễu đã gõ cửa, ở bên ngoài gọi vào: “Này.. cửa thứ nhất của tôi là 16s03, có thể qua cửa thứ hai không?”
“Được rồi, chờ một chút.” Lý Thiên Mặc nhanh tay lau tóc, mặc quần áo ngủ Lôi Thiếu Tu chuẩn bị cho, bộ này khá ổn, kẻ ô xám trắng.