Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lý Thiên Mặc vội vàng giải thích: “Dì Phương, bọn cháu không đặt cái biệt danh "Cột thu lôi" cho cô ta, buổi sáng lúc bọn cháu gặp mặt, cô ta tự giới thiệu mình tên là Lôi Chân. Cô ta tự nói, mọi người đều gọi cô ta thân thiết là "Cột thu lôi", là cô ta bảo bọn cháu gọi như vậy.”
“À...” Dì Phương nói: “Thật ra thì đều là chuyện nhỏ, Niểu Niểu cũng đừng nóng giận nữa. Người ta đã nói xin lỗi rồi, còn có thành ý như vậy, dì cũng nhìn ra, Thiên Mặc đã rất thật lòng xin lỗi con.”
Lôi Niểu Niểu vẫn rất tôn trọng dì Phương, nghe bà nói vậy, cô ấy cũng thu cơn giận về.
Lôi Niểu Niểu nói: “Lúc ấy, con cũng nghĩ như vậy, vì vậy con đã nói với Chân Chân là: Thôi quên đi, có nói phải trái với bọn họ, cũng nói không thông được. Chuyện này cứ dừng ở đây thôi, cho nó qua đi. Sau đó, bọn con đi theo Thiên Mặc đi mua bàn ăn, lúc mua bàn ăn mới buồn cười...”
“Haizzz...” Lôi Niểu Niểu vừa than thở, vừa lắc đầu, “ Lý Thiên Mặc này vẫn còn di chứng của bệnh viêm não! Con cũng không biết nên nói như thế nào với anh ấy mới tốt!”
Cô ấy chống eo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn người chúng con cùng ngắm trúng một chiếc bàn ăn, nói rõ chiếc bàn ăn này rất đẹp mắt! Bọn con đều thích, lúc Lý Thiên Mặc sắp nói mua, con và Chân Chân bảo anh ấy phải trả giá! Mấy loại đồ dùng này mua trong thành phố đều bị chặt chém gấp đôi! Người ta bảo một ngàn ba, anh ấy đã lập tức móc tiền, con nhanh chóng cản anh ấy lại không để anh ấy lấy tiền. Con và Chân Chân trả giá với chủ của hàng, bọn con đã trả chủ cửa hàng đến 700 rồi, sợ nói xuống 600 người ta lại kêu gào!”
Lôi Niểu Niểu chỉ vào Lý Thiên Mặc nói: “Vậy mà cái người bị di chứng của bệnh viêm não này lại—— tức chết đi được! Anh ta trả cho người ta một ngàn! Ôi trời ơi —— mọi người nói xem sao con không tức giận cho được? Tiền kia là gió lớn thổi tới à! Con và Chân Chân đã trả xuống cho anh ta còn 700, vậy mà anh ta lại trả cho người ta một ngàn... con tức giận chết đi được! Cuối cùng mọi người đoán xem anh ấy nói gì...”
Lôi Niểu Niểu tức giận đến nỗi chỉ trực muốn đập bàn.
Cô ấy nghiến răng, nói: “ Lý Thiên Mặc nói: Người ta kinh doanh không dễ... đã phải đóng thuế, còn phải thuê cửa hàng, anh ấy còn nói người ta đã phải bán giá vốn cho mình... mọi người nói xem, anh ấy nói vậy có đáng bận tâm không cơ chứ?”
“...” Lý Thiên Mặc không nói gì.
Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ nói với mọi người, “Mấy lời này đều là mấy lời chủ cửa hàng nói lúc mặc cả, anh ấy lại nghe vào đầu, thông cảm cho chủ cửa hàng chỉ còn kém mỗi nước sụt sịt nước mắt nước mũi... Lúc ấy con đã rất tức giận, con và Chân Chân dạy dỗ anh ấy một trận, tất cả đều là kinh doanh, người ta mặc cả đều nói vậy cả! Anh chưa từng đi mua đồ hả? Anh ấy lại nói, anh ấy đi mua đồ chẳng bao giờ mặc cả... con lại nói: chủ cửa hàng để cái giá 700 cho mình, nói rõ người ta đã có lời rồi! Thế mà anh ấy còn gân cổ lên cãi lại con, cái gì mà chủ cửa hàng kiếm tiền không dễ dàng... con chỉ hận không thể quất chết anh ta!”
Cô ấy trợn mắt nhìn Lý Thiên Mặc, tức giận nói: “Người ta kiếm tiền không dễ dàng, còn anh thì kiếm tiền dễ dàng? Nếu em không đau lòng anh vất vả làm việc kiếm tiền, em cũng sẽ không cố tình kéo Lôi Chân đi trả giá cho anh! Vậy mà anh thì sao? Ngày ngày làm việc vất vả như thế nào? Anh kiếm tiền dễ dàng lắm hả?”
Cô ấy nói xong, lại hỏi mọi người, “Mọi người nhìn xem anh ấy phá sản thành cái dạng này, con có thể không tức giận hay sao?”
Mọi người đều gật đầu, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Sau này, em quản cậu ta thật nghiêm vào...”
Lôi Niểu Niểu chống nạnh, tức giận nói: “Tự con mua đồ, còn không tốn sức đến vậy! Đấy còn chưa phải là chuyện đáng giận nhất đâu... chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau cơ!”
Cô tức giận đến nỗi cổ họng như thét ra lửa, bê bát canh lên uống một ngụm canh, chờ nhuận giọng rồi mới nói tiếp.
“Sau khi mua bàn xong, Lý Thiên Mặc thanh toán một ngàn. Lôi Chân bảo chủ cửa hàng trả lại 300. Cuối cùng cũng mua bàn với giá 700. Chủ cửa hàng cũng coi như là người thành thật, trả lại tiền cho bọn con. Bọn con mua bàn xong, liền đi ra ngoài, bên ngoài có một bà lão bày sạp, bà lão đẩy xe hàng cũng không dễ dàng gì, bán mấy thứ đồ chơi trẻ con, kẹp tóc này nọ. Lý Thiên Mặc lại hò hét, nhìn trúng cái kẹp tóc hình lỗ tai mèo, còn nói là mua cho con và Lôi Chân mỗi người một chiếc. Con và Lôi Chân đều thích, mua thì mua đi, cũng không uổng phí chúng ta tiết kiệm mấy trăm đồng tiền cho anh ấy! Kết quả... thằng ngốc này... đi ra hỏi bà lão chiếc kẹp tóc giá bao nhiêu tiền? Bào lão nói: chiếc kẹp tóc này bảy đồng, mọi người đoán xem anh ta nói gì!”
Lôi Niểu Niểu giận quá hóa cười, chỉ vào Lý Thiên Mặc nói, “Anh ấy trực tiếp hỏi bà lão, hai đồng tiền có bán hay không?! ĐM... Người ta bán hàng vỉa hè, chặt chém nhiều đến vậy sao?”
“Ha ha ha...” Mọi người bị chọc cho cười phá lên.&