Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nhìn sách quân sự trên kệ sách, cô nói “Ba đúng là đọc nhiều sách.”
Cô cầm một cuốn nói: “Anh xem, bên trong đều có giấy nhớ.:
Chứng minh những cuốn sách này ông đều nghiên cứu mà không phải để bài trí.
Diệp Đình rút ra hai cuốn xem, Lăng Vi nhìn xung quanh gian phòng, căn phòng này hướng ra ánh mặt trời, buổi chiều sau 12h ánh nắng chiếu vào thật ấm áp mà không hề nóng bức.
Phần lớn đồ dùng trong phòng đều bằng gỗ, rèm che màu xanh nhạt, Lăng Vi nói: “Ông xã, màu rèm che này... không phải giống chiếc váy mẹ thích mặc sao?”
Diệp Đình ngẩng đầu nhìn qua...
Hôm sau, Lăng Vi cũng mặc váy xanh nhạt nhưng mà màu hơi khác, rèm che cũng xanh nhạt nhưng nhạt hơn... giống màu chiếc váy mà mẹ mặc hơn.
Mà chiếc váy hôm qua Lăng Vi mặc có hơi xanh cùng màu xanh này khác nhau nhiều lắm.
Diệp Đình thả sách xuống, nhìn bức rèm che: “Đây là màu mẹ thích, sau khi ông ấy và mẹ xa nhau thì đổi hết màu sắc tranh trí bên trong... vì là thói quen nên vẫn giữ như vậy.”
Lăng Vi gật đầu, bởi vì cô thấy bên trong phòng nhiều vật trang trí đều là màu xanh nước biển.
Diệp Đình tiếp tục quan sát căn phòng, Lăng Vi mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh bàn vuông.
Một lúc sau Diệp Đình thấy trong ngăn tủ dưới kệ sách còn có một chiếc hộp có mật mã.
Lăng Vi nhìn hộp có mật max vui vẻ kêu lên: “Òa, nhanh nhìn xem bên trong có bí mật gì không?” Cô chạy tới cạnh Diệp Đình, ngồi xổm dưới đất.
“Em ngồi lên đệm đi, trên mặt đất rất lạnh/” Diệp Đình đưa cho cô một cái dệm, sau đó duỗi tay mở chiếc hộp: “Anh nhìn xem bên trong có gì.”
Đột nhiên Lăng Vi chỉ tay: “Ông xã, bên trong còn một chiếc hộp nhỏ có mật mã nữa.”
Diệp Đình vừa mở ra nhìn vào, quả nhiên còn một chiếc hộp nhỏ nữa.
Lăng Vi hưng phấn cười lớn: “Hai chúng ta phát tài rồi, anh nhanh mở ra đi, nhìn xem còn phát hiện ra bí mật gì không.”
Diệp Đình nhướn mày, phát hiện có rất nhiều chiếc hộp… đúng là ngoài ý muốn…
Nhưng mà anh không hưng phấn như Lăng Vi, chiếc hộp này để ở đây hơn 20 năm rồi, không cần nghĩ cũng biết bên trong nhất định không có gì quan trọng.
Dùng chân cũng biết bí mật đã bị người ta mang đi rồi, làm sao có thể để bọn họ biết.
Diệp Đình dọn ba chiếc hộp ra đặt lên bàn vuông.
Diệp Đình hỏi Lăng Vi: «Chúng ta mở cái nào trước?»
Hai mắt Lăng Vi sáng quắc: «Nhất định là mở chiếc to nhất trước.»
«Được rồi, chúng ta mở hộp to nhất trước.» Diệp Đình nhìn chiếc hộp có mật mã, chú ý kĩ thuật, không phải là khóa két sắt bình thường mà là hộp sắt chuyên dụng quân sự hóa, phía trên còn có dây dẫn.
Đột nhiên Lăng Vi giữ tay Diệp Đình: «Ông xã, dây đỏ này làm gì, không phải alf bom đấy chứ?»
Diệp Đình cười cười: «Có thể là kíp nổ đấy…»
«Vậy hai chúng ta vẫn khoan mở nó, chúng ta mở hai chiếc kia trước đi, cầm cái này cho Tần Sênh phá.»
Diệp Đình nghĩ nghĩ nói: «Ừ, vậy anh gọi điện thoại cho lão Tam.»
Diệp Đình liên lạc với Tần Sênh, buổi tối Tần Sênh và Tạp Nhã phải về nước.