Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cao hứng vô cùng!
Hoàn toàn không nghĩ tới…… cô hoàn toàn quên mất hạng mục ‘động cơ siêu cấp’ của cô được nhà nước nâng đỡ.
Làm sao cô có thể quên... cô còn một hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy?
Haha.. cũng may cô có ông xã siêu cấp mạnh mẽ.
Lăng Vi duỗi tay xoa xoa mặt Diệp Đình: “Ông xã, sao anh lại thông minh thế chứ? Nhanh bổ óc ra cho em xem rốt cuộc đầu của anh rốt cuộc phát triển như thế nào?”
“..” Diệp Đình thật hết nói với cô, sao lại khiến anh nghĩ tới đại chiến cương thi Plant and Zombie vậy chứ... đó là trò chơi mà tiểu Tony thường chơi... cương thi luôn miệng nói: “Mau đưa óc của nhà người ra, ta muốn thử xem đầu óc của nhà ngươi có gì mới mẻ không...”
Diệp Đình bật cười: “Em đã là mẹ của trẻ con sao còn máu me, bạo lực như vậy chứ……”
Hai người bận rộn nửa ngày, buổi chiều đi gặp lãnh đạo Giang thành. Lãnh đạoo vô cùng hào hứng, bởi vì Long Đằng quật khởi có tác dụng vô cùng to lớn đối với sự phát triển của Giang thành. Lãnh đạo nhanh chóng hồi đáp bọn họ.
Lăng Vi và Diệp Đình giải quyết xong công việc này hôm sau.
Sáng hôm sau, Lôi Thiếu Tu và Phương Di về nhà, chủ yếu vì sợ Lăng Vi và Diệp Đình sốt ruột.
Đại viên Lôi gia ở quân khu thủ đô.
Gần đây Lôi gia và Diệp Đình mới nhận nhau, ở tạm Giang thành.
Vừa hay Lôi Niễu đang đi học ở Yến Đại, người của Lôi gia không vội về thủ đô.
“Đây là nhà của chúng ta.”
Mấy tiếng xe cộ mệt nhọc, Lôi Thiếu Tu dẫn bọn họ về Lôi gia, nhà tòa tiểu lâu ba tầng, cổ xưa, bên ngoài tường còn có dây thường xuân.
Ăn trưa xong Lôi Thiếu Tu mở cửa phòng: “Chính là nơi này……”
Lăng Vi cùng Diệp Đình nhìn thoáng qua, rất sạch sẽ, không hề có mùi hay bẩn, trong phòng, đồ dùng bằng gỗ nhìn rất cổ.
Phòng sạch hiển nhiên có người thường xuyên quét dọn, ánh sáng cũng rất tốt.
Lôi Thiếu Tu nói: “Hai đứa từ từ xem, chú và thím đi nghỉ trước, đêm qua bọn chú đi tiếp một vị khách quan trọng, cả đêm chưa ngủ.”
“Vâng ạ.”
Lôi Thiếu Tu đi ròi, Diệp Đình và Lăng Vi vào phòng, Diệp Đình tùy ý khóa cửa phòng, Lăng Vi đi tới giá sạch, cô chỉ vào bức tranh ở trên giá sách: “Chữ ‘Dục’ này là ba viết sao?”
Bởi vì phía dưới có con dấu của Lôi Thiếu Dục, chữ ‘Dục’ này đọc nghĩa là Chiếu sáng.”
Diệp Đình gật gật đầu, “Dục” và “Tu” hai chữ này rất có thâm ý.
Một kệ sách khác còn có chữ ‘Đạo’.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn qua, Lăng Vi nhón chân nhìn thoáng qua con dấu: “Vẫn là chữ ba viết.”
Diệp Đình nhìn sách trên kệ, giống như qua đó có thể gần gũi với ‘ông’ hơn. Đều nói thông qua cuốn sách là có thể nhìn ra tu dưỡng và nhân cách của một người, Diệp Đình nhìn chữ càng đoán được tính cách một người có dấu diếm mũi nhọn hay không.
Chữ ‘Dục’ và chữ ‘Đạo’ này viết ra rất hoang dại, đã hơn 20 năm lúc đó Lôi Thiếu Dục chừng hơn 20 tuổi, 20 năm đó ông chính là phong hoa chính mậu, không phải là người hoang đường ngông cuồng sao?
Nhưng mà hai chữ này lại không hề khoa trương, không hề bá đạo, không hề ngông cuồng, đầu bút mượt mà, có kết cấu, khắp nơi ẩn nhẫn.
Bút pháp này so với chữ ‘Đạo’ của ông càng có thêm sức mạnh.
Diệp Đình cầm chữ Đạo trong tay nhìn thêm vài lần như muốn nhìn rõ ông.