Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai ngày nay anh cũng đã dốc hết sức mình củng cố lại hệ thống của Long Đằng trở thành ‘Vững như thành lũy, bền đến ngàn năm!” Anh còn mời thử một nhóm hacker công kích mình, như vậy mới có thể nhìn ra được xem hệ thống sơ hở ở chỗ nào.
Anh và bạn bè cùng nhau nghiên cứu, cuối cùng cũng tạo ra được một hệ thống phòng ngự mới nhất, cứ khi có người nào đó dám công kích bọn họ, hệ thống của họ cũng không phải chỉ biết mỗi phòng ngự mà còn theo dõi ngược lại… sau đó sẽ xâm nhập vào hệ thống của kẻ công kích.
Trong thế giới của bọn họ, hacker đứng đầu, chỉ có chuyện người khác không tấn công được họ, còn lâu mới có chuyện họ không tấn công nổi tường lửa, đương nhiên… ngoại trừ cái lão yêu quái vạn năm Diệp Đình kia…
Lý Thiên Mặc đang ôm laptop tranh giải cùng với bạn bè mình, gia tộc hacker bọn họ cứ nửa tháng là lại tổ chức một buổi tranh giải quy mô, so tốc độ tay, rồi tỷ thí kỹ thuật, so tốc độ phá giải mật mã.
Lý Thiên Mặc đánh đâu thắng đó, cho đến giờ vẫn chưa từng thua lần này. Chiến đội l-g của bọn họ là chủ lực số một của gia tộc.
Lôi Niểu Niểu đã làm quen với anh, vốn dĩ cũng rất tò mò về anh, lúc này lại chuyển sang ngồi bên cạnh anh, len lén nhìn anh tranh giải. Lôi Niểu Niểu sợ hãi nhìn chằm chằm màn hình laptop, cả màn hình đều chằng chịt những dãy số…
Liên tiếp những tiếng ‘roạt roạt roạt’, giống hệt như trời đang mưa.
Giống như những hạt mưa rơi xuống từ trên bầu trời đầy sao, ngươi có thể phân biệt được cái gì với cái gì chứ? Còn phải nhớ nữa? Xong lại còn phải theo đúng thứ tự, áp dụng công tức, rồi tính ra kết quả?
Ờm, còn phải đưa ra kết quả trong vòng mười mấy giây, giải được mật mã…
Những người này cũng có khác quái gì thần tiên… chắc chắn không phải con người nữa! Lôi Niểu Niểu nổi một tầng da gà…
Khó trách chị dâu tiểu Vi nói anh ta là cao thủ máy tính, đúng là không khoác lác chút nào… mà đâu phải không khoác lác, ngược lại còn quá khiêm nhường luôn ấy chứ?
Đám người mà Lôi Niểu Niểu từng tiếp xúc, mặc dù cũng có rất nhiều người không bình thường, thế nhưng… không bình thường giống kiểu Lý Thiên Mặc ấy á, thật sự không nhiều lắm.
Cô lại vô cùng tò mò nhìn chằm chằm anh ta.
Ngón tay thon dai của Lý Thiên Mặc vẫn liên tiếp lướt trên bàn phím, cũng như những ngón tay xinh đẹp lướt trên phím đàn piano, vô cùng hăng hái gõ vào bàn phím, trông đến là cảnh đẹp ý vui.
Lý Thiên Mặc đánh xong một trận, trên màn hình liền hiện lên hàng chữ thật to “K.O——”
“Anh thằng rồi hả?” Lôi Niểu Niểu vô cùng hưng phấn hỏi Lý Thiên Mặc, mạc dù cô cũng chẳng hiểu anh đang làm gì cả… thế nhưng hình như anh ta đã thắng áp đảo luôn rồi.
Lý Thiên Mặc khẽ gật đầu, giống như đang nói đây không phải là chuyện bình thường hay sao? Thắng bọn họ, còn chưa đến nỗi phải quá vui sướng.
Ôi trời đất ạ —— Lôi Niểu Niểu hoàn toàn cạn lời… thực sự không biết dùng từ gì thì mới tốt… Cô chỉ muốn nói: biểu cảm này của anh, tôi tặng anh max điểm.
Thành viên của chiến đội l-g cũng gửi đến những tin nhắn như “Thắng lợi!” “Trâu bò!” “Lý Đại Năng của chúng ta quả nhiên trâu bò, Đại Năng à, cố lên! Còn một ván nữa! Đo ván bọn họ đi!”
Vừa rồi Lý Thiên Mặc đang ở trên đường cho nên anh không online. Chiến đội l-g của bọn họ liền đứng sau với tỉ số 5:6. Hiện giờ anh thắng ván này, chính là ngang bằng tỉ số thành 6:6.
Lý Thiên Mặc không nhiều lời, bởi vì anh còn muốn tiếp tục ván tranh giải tiếp theo. Anh giữ tâm trạng bình tình, cầm ly nước lên uống.
Lôi Niểu Niểu sợ anh khẩn trương, cho nên có lòng tốt tán gẫu với anh, cô chỉ vào dòng ‘chiến đội l-g’ kia, hỏi: “Chiến đội này là chiến đội của anh hả?”
“Phụt —— khụ khụ…” Lý Thiên Mặc phun đầy màn hình.
“Ôi ối… thật xin lỗi ——” Lôi Niểu Niểu sợ laptop của anh bi hỏng, không tìm thấy khăn giấy ở bên cạnh, cô lập tức dùng ống tay áo mình lau luôn màn hình.
Lý Thiên Mặc: “…”
Mắt thấy màn hình laptop càng lau càng nhòe, sau đó… cuộc tranh tài bắt đầu…
Lý Thiên Mặc chưa từng thua bao giờ, liền nhìn đối phương dùng tốc độ cực nhanh công kích lãnh vực của anh ——
“Má ơi…” Lôi Niểu Niểu che mặt, cô thực sự có tâm muốn chết luôn rồi.
Sắc mặt Lý Thiên Mặc đen như đáy nồi, nhưng vẫn không trách cô, anh đặt ly nước xuống, đứng dậy đi tìm người phụ vụ giúp anh dọn dẹp máy vi tính.
Người phục vụ tỉ mỉ lau dọn giúp anh một lần, sau đó Lý Thiên Mặc mới ôm laptop ngồi lại sofa.
Lôi Niểu Niểu vẫn đang che mặt, cả khuôn mặt cô đều quẫn đến mức đỏ bừng hết lên.
Lý Thiên Mặc bật laptop lên, chỉ thấy bên trong tung trào “Nắm nắm cỏ lớn —— Đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Đại Năng cậu đi vệ sinh hả? Không phải cậu biết còn một ván sao? Chẳng nhẽ lại không thể nhịn được thêm một phút?”
Trong đầu Lôi Niểu Niểu liền nghĩ, anh ta đúng là ‘đi tiểu’ thật đó, nhưng mà … là dùng miệng…