Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi vô cùng cảm động, hiện giờ chính là thời kỳ cô bắt đầu gây dựng sự nghiệp, rất cần có người khác khích lệ.
Mặc dù những thứ khích lệ thế này trông có vẻ như không có tác dụng thực tế gì, nhưng thực ra, hiệu ứng tâm lý của những thứ khích lệ này lại không thể lường được!
Những lời mà tiểu Cầm nói, cũng chính là những điều Lăng Vi muốn nói.
Cả đời người có mấy lần trưởng thành, Long Đằng chính là một trong số đó.
Lăng Vi tặng 1 like cho tiểu Cầm: “Không hổ là trưởng một bộ phận… thật đúng là càng ngày càng biết khích lệ người khác.”
Tiểu Cầm cười hở răng khểnh: “Em nói thật mà!”
Nói xong, tiểu Cầm lại huơ huơ nắm đấm, nói: “Long Đằng chúng ta, có thể dùng một câu để hình dung, đó chính là —— hừng hực phát triển! Em thật sự rất rất vui!”
Hai ngày cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi, thế nhưng lại là ngày bận rộn của Lăng Vi. Hai ngày này, cô tiếp đãi hơn ba mươi vị lão tiền bối, từn bước sắp xếp công việc mới cho mỗi người.
Có lẽ sẽ có người cười cô thật ngu ngốc khi mời những lão tiền bối như thế này về, rất nhiều người trong số đó cũng sắp sửa về hưu đến nơi… cô coi chuyện này là cái gì chứ? Mời những người này đến Long Đằng dưỡng lão hay sao? Những lão tiền bối này làm việc thêm được mấy năm, cũng sắp sửa về hưu rồi, lúc đó tiền hưu trí cũng là do Long Đằng bỏ ra!
Phụ tá mới của Lăng Vi là Lục Phỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, Lăng Vi lại nói: “Cô cứ chờ xem… chuyện gì cũng đều có hai mặt, tôi ra quyết định này, tuyệt đối sẽ thu hơn mọi người nghĩ đến mấy trăm, một ngàn lần.”
Lục Phỉ còn lâu mới tin…
Kết quả, ngày thứ hai, đầu tuần.
Sau khi những lão tiền bối này vào vị tí của mình, Lục Phỉ mơ hồ cảm giác được… có lẽ Lăng tổng đã đúng…
Long Đằng vừa mới cất bước, là hãng mới, nhưng lại có một nhóm nhân viên kỹ thuật lão làng kinh nghiệm đầy mình, kỹ thuật vững vàng! Những kỹ công lão luyện này, ai ai cũng đều có tuyệt kỹ, dù là chuyện gì xảy ra cũng không làm khó được bọn họ.
Bọn họ cũng đặc biệt dụng tâm dẫn dắt học trò, bởi vì bọn họ biết chưa đến mấy năm nữa họ sẽ phải về hưu, nếu như không mang nhân tài ra thì cũng thật có lỗi với việc tiểu Vi đã hậu đãi họ phong phú như vậy.
Những người như họ vốn dĩ chính là công nhân viên kỳ cựu của Long Đằng, bản thân vẫn chưa dứt được hết tình cảm với Long Đằng, bây giờ gia nhập Long Đằng mới, đương nhiên họ cũng ra sức hết mình.
Họ biết sứ mạng của chính mình chính là khắc phục tất cả mọi khó khăn, cũng nhất định phải bày hết tuyệt kỹ của mình ra ngoài, giúp cho những lớp hậu bối của Long Đằng trong tương lai có đủ năng lực để đảm đương một phương!
Rất nhanh đã đến thứ tư, Lăng Vi dẫn theo rất nhiều bạn tốt cùng nhau đến.
Trong bữa tiệc, Lôi Niểu Niểu trông thật nổi bật, cô mặc một bộ đô rằn ri…
Những người khác đều mặc lễ phục, chỉ có mình cô…
Lôi Thiếu Tu nói cô: “Con đúng thật là phách lối!”
Phương Di lại nói: “Con bé này có cá tính, cái này gọi là sáng tạo nổi trội, một mình một góc trời, vô cùng độc đáo!”
Lôi Thiếu Tu hơi cười, nói: “Bà đúng là nuông chiều nó.”
Lý Thiên Mặc mặc một bộ vest đen, ngồi trên ghế sofa. Hiện giờ anh cũng đang làm việc tại Long Đằng, nếu bộ phận kỹ thuật có vấn đề gì thì đều tìm anh giải quyết.