Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nhưng, nghe xong ý tứ này… cò cả mức độ hưng phấn của người Lôi gia nữa, chẳng lẽ… Diệp Đình thật sự là người một nhà với bọn họ sao?
Đột nhiên Diệp Đình không muốn tiếp tục bước vào phòng khách nữa, thế nhưng, lúc này… tất cả mọi người Lôi gia đều đã nhìn thấy anh, căn bản bởi vì cánh cửa không hề đóng.
“Anh trai —— Đình ca! Anh thật sự là anh trai ruột của em á!” Lôi Niểu Niểu vô cùng vui mừng, cô nàng chạy bình bịch đến, cười một tiếng với Diệp Đình: “Anh quả thật là anh trai ruột thân yêu của em, em có mang quà tặng anh nè!”
Nói xong, còn không quên nói với Lăng Vi: “Chị dâu! Em cũng chuẩn bị quà cho chị nữa!”
Cái này… quả thật hơi đường đột rồi… Lăng Vi cảm thấy hơi choáng váng. Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng đột nhiên nghe thấy kết quả này, Lăng Vi cũng cảm thấy có chút choáng váng, chừ đừng nói chi là Diệp Đình.
Diệp Đình đột ngột hỏi: “Kết quả giám định thế nào? Tôi muốn xem một chút.”
Lôi Thiếu Tu lại khẽ nhíu mày một cái, nói: “Kết quả kia, người trong nhà chúng ta đều đã nhìn thấy, thế nhưng lúc chúng ta cầm theo kết quả này đến tìm cháu, thì xe chúng ta lại bị cướp giữa đường… cả nhà chúng ta đều đón xe đến đây, mặc dù trên xe không có thứ đồ gì quý giá, thế nhưng tờ báo cáo giám định, lại nằm trên xe.”
Diệp Đình có vẻ giễu cợt cười một tiếng: “Tên cướp này thật có bản lĩnh, xe của Lôi gia các người mà cũng dám cướp?”
Ngay lập tức Lôi lão gia tử liền nổi giận!
“Nói thế nào đấy hả?” Mắt Lôi lão gia tử đổ bừng: “Người Lôi gia chúng ta luôn tác phong đứng đắn! Cho đến giờ chưa từng nói bừa nửa câu, chẳng lẽ cả một đại gia đình chúng ta lại phải lừa gạt một mình anh chắc?”
Lôi lão gia tử nói xong mắt cũng đầy tức giận, giơ quải trượng lên muốn đánh Diệp Đình! Lôi Thiếu Tu lập tức ngăn Lôi lão gia tử lại.
Diệp Đình lười ứng phó với bọn họ, anh gọi điện thoại cho tiểu tổ Ám Ảnh, bảo bọn họ đi thăm dò kết quả giám định.
Rất nhanh, tiểu tổ ám ảnh đã trở về…
Người Lôi gia nói… là thật. Diệp Đình cũng không thể nói rõ ràng tâm tình của mình hiện giờ, thật sự anh rất mâu thuẫn! Vừa mới tìm được mẹ, ngay lập tức liền tìm được người nhà của ba…
Nhưng chỉ thiếu mỗi mình người kia… tâm trạng này, thật sự khiến anh không biết nên diễn tả như thế nào
Lăng Vi có thể hiểu được sự khó chịu trong lòng Diệp Đình, từ đầu đến cuối cô vẫn ôm anh, bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ lên lưng anh.
Lúc này, Lôi Thiếu Tu đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Đình, ông giơ tay vỗ bả vai Diệp Đình một cái: “Chú biết cháu đau khổ trong lòng… cháu vừa mới biết tin anh ấy qua đời, nhất định là rất khó tiếp nhận. Lúc ấy bọn chú…”
Cả khuôn mặt Lôi Thiếu Tu cũng xịu xuống, ông hạ cằm, giống như muốn áp cơn sóng ngầm đang sắp sửa dâng trào trong đáy mắt lui về.
Ông thở chậm một chút, lại hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ba con qua đời… đối với Lôi gia chúng ta… thật đúng là một tai nan… nhưng mà, e6 năm… chúng ta đều phải khổ sở hơn bất cứ người nào khác, thế nhưng, chúng ta cũng cần phải vượt qua để đi tiếp…”
Diệp Đình cuối cùng bị Lăng Vi kéo ngồi xuống. Lăng Vi ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống đã rồi từ từ nói sau.
Lôi Thiếu Tu nói: “Lôi gia chúng ta, đời đời trung dũng, liệt sĩ chết trên chiến trường không thể đếm hết.” Ông giơ tay, lấy một bức ảnh từ trong ngực mình ra, chỉ vào người phụ nữ trên đó: “Đây là vợ chú, mẹ của Niểu Niểu… bà ấy là một bác sĩ trong quân đội, vào cái lần mà cả nước ta bộc phát dịch bệnh lây lan, bà ấy ngày ddeem không ngủ, luôn ở tuyến đầu bảo vệ bệnh nhân, liều chết vật lộn với vi khuẩn cùng bệnh nhân, nhưng mà… bất hạnh thay, bà ấy bị cảm nhiễm vi khuẩn, đã rởi bỏ chúng ta.”
Lôi Thiếu Tu lại lấy ra một bức hình khác, cũng là một người đàn ông anh vũ phi phàm, ông ngậm lệ nói: “Đây là em trai của chú và ba cháu, nó nằm vùng trong hắc bang… 22 tuổi đã hi sinh vì nhiệm vụ, không vợ, không con.”
Vành mắt Diệp Đình đỏ ửng, kéo Lăng Vi đứng dậy.
Vẻ mặt Lôi lão gia tử đầy bi thương.
Người Lôi gia cũng nhìn Diệp Đình chằm chằm, cho rằng anh không muốn nghe những thứ này, muốn kéo Lăng Vi rời đi. Lại không nghĩ đến… Diệp Đình kéo Lăng Vi quỳ xuống với Lôi lão gia tử.
Cả hai người bọn họ cùng quỳ xuống dập đầu với Lôi lão gia tử ba cái, Lăng Vi lại dặn dò quản gia Vương đưa hai chén tà lên.
Lôi lão gia tử uống hai chén trà xong, liền đặt chén lên bàn: “Đời sau của Lôi gia chúng ta, quả nhiên tất cả đều tốt!”