Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gần đây Diệp Đình thật sự … cả lo âu và kiềm chế đồng thời hành hạ anh.
Đột nhiên anh không quá muốn biết kết quả giám định này nữa…
Nếu như Lôi Thiếu Dục thật sự là… vậy thì nên làm thế nào?
Ông ấy đã chết rồi… mặc dù Diệp Đình rất không muốn chấp nhận cái kết quả này, thế nhưng bia mộ của Lôi Thiếu Dục vẫn đang được dựng ở kia…
Ngày hôm qua lúc anh và Lăng Vi đến nghĩa địa, cả người anh đều không chịu nổi. Anh mà còn thế, vậy nếu mẹ anh biết… người kia đã không còn nữa, nhất định bà ấy sẽ đau khổ muốn chết.
Trong lòng Diệp Đình vô cùng sầu khổ… lúc trước, anh đã từng suy đoán một lần, ngay trước lúc anh đứng trước cửa phá sản, bỗng có một người thần bí trợ giúp anh từ phía sau, nhưng mà… cẩn thận nghĩ lại, nếu như không phải trùng hợp, có thể đồng thời khống chế được diễn tập của ba hướng, như vậy quyền thế của người kia phải lớn đến thế nào đây?
Quyền thế của người Lôi gia vô cùng hiển hách, nếu như quả thật có một người như thế tồn tại, bọn họ không thể nào không biết, không thể nào không phát giác ra!
Cho nên nói, người có thể khống chế được quân diễn kia, tuyệt đối không phải Lôi Thiếu Dục.
Diệp Đình càng nghĩ càng cảm thấy đau tim. Vốn dĩ, lúc anh không nhìn thấy bức ảnh kia, anh còn chưa để tâm đến như vậy…
Từ sau khi tìm được mẹ, lại thấy mẹ… và người kia khiêu vũ với nhau, Diệp Đình liền tựa như thấy người này hiện lên trước mắt…
Ba, mẹ… của anh cứ như một hình ảnh sống động đang hiện hữu trước mắt anh… từ lúc sinh ra, anh vẫn chưa từng được gặp hai người họ, khiến anh thật mong ước làm sao, khiến anh thật lo âu đến thế nào.
Từ nhỏ, lúc anh còn bị giam trong căn phòng tối, anh liền lặng lẽ nghĩ, ba mẹ của người khác đều tốt như thế kia cơ mà… tại sao Pauluss vẫn muốn anh chết?
Cho đến khi trưởng thành, sau khi thoát khỏi tay tên khốn Paulus kia, anh mới hơi hiểu rõ được một chút, lão già Paulus khiến người người chán ghét kia căn bản không phải là cha ruột của anh!
Nhưng mà, ba mẹ của anh đang ở chỗ nào? Tại sao bọn họ lại không đến tìm anh? Chẳng nhẽ anh là một đứa trẻ đã bị vứt bỏ rồi sao?
Cho đến lúc anh tìm được Diệp Khanh, sau đó mới bỏ được những ý nghĩ này đi.
Tay Diệp Đình đang nắm chặt bức hình Diệp Khanh và người kia khiêu vũ với nhau.
Bức hình này, khiến cho Diệp Đình lập tức dâng trào những cảm xúc nhớ nhung, khiến anh lập tức dâng trào hi vọng và gửi gắm tâm trí nồng đậm!
Anh đi tắm, rồi thay quần áo. Sửa sang xong xuôi, anh mới cùng Lăng Vi đi đến phòng tiếp khách ở nhà trước.
Lăng Vi đặt tay lên trán anh, cô vừa mới cho anh uống thuốc hạ sốt xong, trán cũng không còn quá nóng nữa. Lăng Vi ôm lấy cánh tay anh, trong lòng vô cùng lo lắng… gần đây anh cũng đã lên cơn sốt hai lần rồi…
Diệp Đình cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ vỗ lên mu bàn tay: “Sẽ khỏe nhanh thôi, anh không sao.”
Đi tới phòng trước, Lăng Vi và Diệp Đình cùng nhau lên tầng. Trên hành lang tầng hai, bọn họ còn chưa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng nói từ trong phát ra, Lôi Niểu Niểu vui vẻ cươi to ‘ha ha’, cô nàng còn hát nữa: “Đây quả nhiên đúng là duyên phận, đã định trước là người một nhà.”
Bài hát này, từ trước đến nay Lăng Vi cũng chưa từng nghe qua, đoán chừng nó là do Lôi Niểu Niểu tự soạn.