Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Bây giờ làm gì?” anh bằm tỏi xong hỏi cô.
Ninh Hạ nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian, chỉ làm vài món đơn giản một chút. Khoai tây xào chua cay, một quả trừng gà nướng, cái món thịt xào tỏi hôm qua em thấy anh ăn rất nhiều, hẳn là anh thích món này? Hôm nay chúng ta xào cái này. Em lại làm một nồi canh trứng, hôm nay chỉ đơn giản như vậy là được rồi.”
Trong đầu Giang Quân nghĩ: “Cái này mà còn gọi là..... làm đơn giản?” Đối với “chuyên gia mì gói” là anh mà nói, cái này..... thật có thể gọi là “Mãn hán toàn tịch” nha!
Bọn họ cùng nhau làm thức ăn xong,, cùng nhau ăn thật ngon.
“Ăn ngon không?” Ninh Hạ hỏi anh giống như muốn giành công vậy. Biểu tình của Giang Quân vô cùng phức tạp, phức tạp đến làm cô không nhìn ra là tốt hay xấu.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Thật..... thật lâu rồi chưa được ăn cơm nhà làm.” Lần trước lúc anh trở lại kinh thành, ba mẹ làm sủi cảo cho anh, cũng đã qua nửa năm rồi...
Ninh Hạ ôn nhu ngước mặt,, ánh mắt mơn trớn trên mặt anh, cô nói: “Sau này.... cũng sẽ để cho anh ăn ở nhà.”
Giang Quân nhìn cô chằm chằm, thấy cô vô cùng nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh.
Giang Quân phát hiện, gương mặt của Ninh Hạ và anh đều đỏ bừng giống nhau...
“Anh ăn no chưa, em đi rửa chén...”
Đột nhiên Giang Quân nói: “Anh còn chưa ăn no...”
“Ha ha --- xin lỗi...” Ninh Hạ lại ngồi về, chờ anh ăn no... anh ăn thật nhiều, Ninh Hạ hỏi anh: “Bình thường không phải anh đã quy định thời gian ăn cơm của chính mình là không thể vượt qua ba phút sao?”
Giang Quân nói: “Đó là lúc bận rộn, bây giờ không bận, anh phải từ từ hưởng thụ.”
Ninh Hạ nghiêng đầu cười với anh, đột nhiên cô cảm khái nói: “Thật tốt... thức ăn mình làm, có người hưởng thụ, loại cảm giác này thật ấm lòng. Không giống anh trai em, em nấu cơm, làm thức ăn cho anh ấy, anh ấy ăn như chết đói lâu năm xong rồi không có biểu hiện gì cả!”
Giang Quân theo lời cô nói một câu: “Cậu ấy đây là thân đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
“Đúng vậy!”
Lúc Giang Quân ăn cơm, Ninh Hạ lén lút nhìn anh thông qua kẽ hở giữa tay. anh ăn vô cùng nghiêm túc, cái loại nghiêm túc đó thật có thể làm cô bật khóc....
Trong lòng cô rất ấm áp, cũng rất kho chịu, hận sau này không thể ngày ngày nấu cơm cho anh ăn...
Ninh Hạ sợ anh lúng túng liền dùng điện thoại di động luyện ánh mắt, môt 5khi tìm được cảm giác cô liền vội vàng chụp lại. Cô gửi cho Lăng Vi một tấm, phát cho tiểu Oản một tấm. Xem phản ứng của bọn họ thử xem.
Lăng Vi đều là: “Oa! Tuyệt lắm, cố gắng lên! Thật là đẹp, rất tốt!”
Tiểu Oản đều là: “Ai nha, lại có thần thêm một chút! Cái ánh đen đó cũng không phải là nhìn không công mà!”
Ninh Hạ ở bên cạnh Giang Quân đang vô cùng nghiêm túc ăn cơm tự chơi tự vui.
Giang Quân ăn no, Ninh Hạ kiên quyết rửa chén, cô vừa lau tay vừa nói: “Anh chờ một chút, em lấy áo khoác dài.”
Cô chạy về phòng, cầm lấy một áo khoác hồng phủ lên, lúc chạy ra còn dặn dò anh: “Đừng quên mang thức ăn cho mèo theo.”
Giang Quân chỉ chỉ vào túi của mình, hiển nhiên lúc nãy anh đã về phòng lấy thức ăn cho mèo ra.
Ninh Hạ cười với anh... anh thật là rất tỉ mỉ.
Bọn họ cùng nhau xuống lầu, lúc đi qua con đường mòn kia, Ninh Hạ hơi lo lắng hỏi: “Anh Quân.... Anh thật thích mèo sao? Nuôi mèo ờ nhà anh, có thể quấy rầy đến cuộc sống của anh không? Bình thường anh làm việc bận rộn như vậy, buổi tối nếu con mèo nhỏ nghịch ngợm sẽ làm ồn ào đến giấc ngủ của anh... bình thường thời gian ngủ của anh.... cũng đã rất ít....”
Giang Quân suy nghĩ nói: “Anh có hai căn phòng ngủ, anh sẽ cho nó ngủ ở căn phòng phía tây, nó không làm ồn anh được....”
“Dạ....” Ninh Hạ ngọt ngào cúi đầu cười.