Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1232: Sau này không thể để cho anh đói bụng (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Ngày thứ hai, Ninh Hạ trở lại trường học, cầm gương soi mặt nhỏ luyện tập ánh mắt. Hôm qua cô cũng đạ tập luyện một buổi tối.

Mỗi lần lúc đôi mắt mệt mỏi sưng ê ẩm, mất đi lòng tin, thì lại nhớ tới lời Lăng vi đã nói....

Lăng Vi nói cô rất có thiên phú! Cô không thể phụ lòng mong đợi của Lăng Vi! Càng nghĩ càng có động lực, nháy mắt cảm thấy, càng luyện càng có hiệu quả!

Bạn tốt của Ninh Hạ là tiểu Oản ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Hạ Hạ, làm gì vậy?”

Ninh Hạ nói: “Mình đang luyện tập dã tính và cô lãnh...” Vừa nói vừa nhìn sang tiểu Oản.

“Ai nha ---” Tiểu Oản kêu lên: “Ánh mắt thật là sắc bén, làm mình giật cả mình!” Tiểu Oản biết Ninh Hạ đi quay thử, hai người xì xào bàn tán, Ninh Hạ nói toàn bộ quá trình cho cô nghe.

Ninh Hạ là hoa khôi của hệ, thỉnh thoảng có nam sinh vây quanh cô nói này nói nọ. Ninh Hạ ở trường học đều rất cao ngạo lạnh lùng, nhiều nam sinh theo đuổi cô như vậy đều chưa từng có ai được cô nhìn thẳng.

Các nam sinh cũng đã quen rồi, không có được cơ hội gì, mà tất cả đều bị từ chối xấu hổ rời đi.

Đột nhiên tiểu Oản như là nghĩ tới điều gì, nghĩ ra một ý cho Ninh Hạ: “Hạ Hạ, mình nhớ trước kia lúc nhìn thấy phòng vấn Tây Du Ký, thầy Chương --- Lục Tiểu Linh Đồng đóng vai Tôn Ngộ Không đã nói... lúc ông ấy luyện ánh mắt đều là nhìn bóng đèn chằm chằm mà luyện. Chính là vì ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng đèn, như vậy ánh mắt sẽ vô cùng có thần. Nhưng mà.... chỉ sợ nhìn đến hư mắt thôi. Ai.... chúng ta lên internet xem thử trên đó nói như thế nào đi.”

Hai người lên internet tìm video xem, quả nhiên có một đoạn phòng vấn như vậy.

Ninh Hạ ghi nhớ trong lòng, trên đường về nhà đi mua một cái bóng đèn nhỏ, vừa về nhà liền nhìn bóng đèn chằm chằm, kết quả, ánh mắt đều đã nhìn đến sắp mù....

Cái phương pháp này... thật không phải người bình thường có thể tập được. Cô là càng ngày càng bội phục thầy Chương, Nịnh Hạ quyết tâm lập ra một kế hoạch....

Cô hẳn là tiến hành theo trình tự, đầu tiên là nhìn mười lăm giây, sau đó nghỉ mấy phút, lại nhìn mười tám giây. dựa theo tiến độ này, nhất định ánh mắt của cô cũng có thể tăng lên một “cảnh giới” rất cao.

Cô vừa viết luận văn vừa luyện ánh mắt. đột nhiên nghe được tiếng mở cửa ở cách vách. Giang Quân trở về sớm như vậy? Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn năm giờ, cô còn chưa nấu cơm đâu!

Ninh Hạ chạy ra cửa, lúc mở cửa thì nhìn thấy Giang Quân đang rút chìa khóa: “Anh Quân, sao hôm nay anh trở về sớm vậy?”

Giang Quân nói: “Không phải em muốn ôm con mèo nhỏ về nuôi sao? Anh sợ em đi một mình nên trở về sớm.”

“...” TRái tim ninh Hạ say mê, sao anh lại tốt bụng như vậy nha.... nói thật, cô thật là rất ngại đi vào nhà anh... nếu không, cô đã sớm đi ôm con mèo về.

Ninh Hạ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, ánh mắt ôn nhu, thật giống như một mỹ nhân hôn lên mặt anh vậy.

Mặt Giang Quân đỏ bừng, anh để cặp táp vào trong hộc tủ, để chìa khóa và ví tiền vào túi.

anh đóng kín cửa, hỏi cô: “Bây giờ chúng ta đi được chưa?”

“Ừ ừ....” Ninh Hạ chạy trở về phòng, đột nhiên lại chạy ra, anh nhìn ánh mắt anh chằm chằm nói: “Hay là ăn cơm xong rồi đi đi, em cũng đã bảo đảm với anh, có em ở đây, sau này sẽ không thể để cho anh đói bụng.”

“...” ánh mắt Giang Quân ôn nhu nhìn cô chằm chằm, Ninh Hạ bảo anh vào nhà: “Anh ngồi một lúc trước, em sẽ làm xong rất nhanh.”

Cô nhanh chóng rửa tay, nấu cơm, xào thức ăn. Cô làm những chuyện này vô cùng quen thuộc, giống như đãlàm mấy chục năm rồi vậy.

Giang Quân cảm thấy cô cùng kỳ lạ, anh đứng ở cửa phòng beo61 nhìn cô bận trước bận sau.

anh không nhịn được hỏi cô:”Trước kia em thường xuyên tự mình làm cơm à?”

“Đúng nha.” Ninh Hạ nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn anh.

Cô nói: “Lúc em được bảy tám tuổi đã bắt đầu tự mình nấu cơm. Lúc đó chiều cao của em chắc chỉ mới tới đầu của bình gas thôi. Ba mẹ em rất bận rộn, bọn họ đi làm việc, hai tháng cũng chưa chắc về một lần, bà vú bọn họ thêu từ chức không làm, em và anh trai em liền không còn ai quan tâm.... chúng em chỉ có thể tự mình nấu ăn, em phụ trách lặt hành, lột tỏi, anh trai em phụ trách xào thức ăn, sau đó anh trai em phải vào trường học bán túc, anh ấy dạy em cách nấu đồ ăn, em liền tự mình học nấu cơm.”

Giang quân gật đầu, đi tới bên cạnh cô, rửa tay sạch sẽ bắt đầu lột tỏi, lặt rau dùm cô.

“Nha.... không cần đâu! Anh còn chưa mặc tạp dề đâu.” Ninh Hạ muốn đẩy anh ra, nhưng mà tay rất ướt, Giang Quân lãnh đạm nói: “Không có sao, anh cảm thấy.... có một số việc hai người cùng làm càng thú vị hơn.”

...

Giang quân nói xong, hít một hơi thật sâu, anh nói cái gì vậy nha? Tại sao lời này.... nghe vào tai, lại có cảm giác không đứng đắn như vậy?

Cũng may Ninh Hạ không có nghĩ đến chỗ “xấu xa” kia.