Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đang nháo với nhau, đột nhiên có một người phụ nữ đi tới bên cạnh Lăng Vi.
Người phụ nữ này dùng đuôi mắt, quan sát Lăng Vi từ trên xuống dưới, đột sau đó người phụ nữ này nói: “Oh, Diệp phu nhân thật là có phúc. Nghe nói cô mang thai sinh đôi gái trai? Thật là lợi hại mà... nếp tẻ đủ cả, sắp có cả hai này, bây giờ cô có thể bớt chuyện được rồi.”
Lăng Vi lười để ý đến loại não tàn này, tôi không quen biết cô, cô dùng thái độ này ở đây, thật sự không phải là đến tìm mắng sao?
Lăng Vi không phản ứng đến cô ta, cô nhìn về phía Diệp Đình bên kia. Diệp Đình đang nói chuyện phiếm với Vinh Phỉ, Hoa Thiểu Kiền. Vóc người của anh rất cao, bộ âu phục màu đen được cắt may tinh tế làm nổi bật lên khí chất thành thục của anh, chỉ đứng xa xa nhìn anh, Lăng Vi đã cảm giác nhịp đập của trái tim mình đang gia tốc.
Lúc này, dường như Diệp Đình có thần giao cách cảm, bất ngờ nhìn về phía cô. Hai người đứng xa xa nhìn nhau, mỉm cười nhìn nhau.
Người phụ nữ kia nói chua loen loét: “Nhìn có vẻ như, cô và tổng tài Diệp thật sự yêu nhau...”
Cái giọng điệu này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn! Lăng Vi đặc biệt muốn đâm cô ta, cô liền cười nói: “Đúng vậy, không yêu nhau tại sao phải kết hôn, sinh con? Chẳng lẽ lại tự làm cho mình không thoải mái?”
“Đúng vậy...” Người phụ nữ kia ngượng ngùng mỉm cười, rồi nói: “Ánh mắt tổng tài Diệp nhìn cô, thật là làm cho người ta hâm mộ... vừa sâu sắc, mà lại vừa nhu tình vạn chủng...”
Lăng Vi quay đầu lại, liếc nhìn người phụ nữ kia, cười nói: “Vậy à, tôi cũng đã bảo anh ấy đừng biểu hiện rõ ràng quá mức như vậy, nhưng anh ấy khăng khăng không nghe. Cứ thích tôi, cưng chiều tôi, tôi cũng chẳng có cách nào cả... Ai nha, tính khí của tôi không được tốt lắm, anh ấy lại cứ cưng chiều tôi, dỗ dành tôi. Haizzz... sống quá dễ chịu, cũng khiến cho người khác ghen tỵ.”
Khuôn mặt vốn tươi cười của người phụ nữ đó, chợt trở nên cứng đờ lại. Cô ta nghiến răng, liếc mắt, trong lòng thầm mắng “Đồ gái điếm”, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Lăng Vi trợn mắt nhìn người phụ nữ kia: “Không dưng rảnh rỗi quá lại muốn đến nghe chửi. Cho cô tức chết!”
Hạ Tiểu Hi che miệng cười: “Tiểu Vi, cậu thật là lợi hại... làm người phụ nữ kia giận đến nỗi mặt mày xanh biếc cả rồi.”
Lăng Vi nhướn nhướn mày với cô ấy: “Chuyện, chúng ta không lợi hại, thì đám phụ nữ đó sẽ giẫm lên mặt chúng ta. Người ta nhìn cậu dễ bắt nạt, chắc chắn sẽ tới quyến rũ đàn ông nhà cậu.”
Hạ Tiểu Hi vội vàng gật đầu: “Sau này mình cũng sẽ lợi hại lên.” Hừ —— cô ấy chợt chống nạnh, sừng sộ lên, bày ra dáng vẻ “Ai dám tới đoạt đàn ông với bà, bà sẽ liều mạng với các người “.
Lăng Vi cười đau cả bụng... Cái con hàng “Ngốc nghếch ngọt ngào ngây ngô xuẩn manh “ manh này.
Lúc này, lại có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi tới làm quen với Lăng Vi: “Diệp phu nhân, chúc mừng cô nhé... động cơ mới tạo được tiếng vang, Diệp tiên sinh lại trợ giúp phá được vụ án lớn của quốc tế, trở thành nam thần quốc dân, hai vợ chồng các cô, thật đúng là phong đầu chính kính...”
Lăng Vi ôn hòa nói: “Cũng may... “ cô ta nở nụ cười nhàn nhạt nhìn người phụ nữ này.
Người phụ nữ này bưng hai ly rượu lên, đưa một ly trong đó cho Lăng Vi: “Diệp phu nhân, tôi kính cô một ly, chúc cô bán được nhiều xe mới!”
Lăng Vi nở nụ cười ôn hòa, chỉ chỉ bụng nói: “Đại bảo, nhị bảo nhà tôi sợ rượu... Phụ nữ có thai không thể uống rượu... vị tiểu thư này, cô "Trẻ tuổi" thế này, chắc chắn còn chưa lập gia đình đâu.”
“À... Xin lỗi...” Người phụ nữ này có cả một bó nếp nhăn, con cái cũng đã lên tiểu học rồi... cô ta lúng túng mỉm cười với Lăng Vi, bưng ly rượu đi.