Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này, có một phóng viên trẻ tuổi đến bên cạnh Diệp Đình, cầm micro liều mạng đi tới trước mặt anh: “Diệp tiên sinh —— tôi đã xem đi xem lại đoạn video anh truy kích hắc bang! Anh thật sự rất dũng cảm bất khả chiến bại!”
Lăng Vi cảm thấy bóng người này đặc biệt quen mắt, cô vượt qua đám người, cẩn thận nhìn lại, là Lâm Nhất Kiệt...
Thằng nhóc này đã “thăng chức” từ trợ lý thực tập lên làm phóng viên rồi sao? Có vẻ như tính cách đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Quan hệ giữa Lâm Nhất Kiệt và Lăng Vi khá tốt, Lâm lão gia giúp cô không ít việc, Lâm Nhất Kiệt cũng đi theo đến kho hàng của cô chơi, bây giờ, đột nhiên gặp mặt cậu ta ở nơi này, Lăng Vi không khỏi bật cười.
Lâm Nhất Kiệt thấy Lăng Vi và Diệp Đình đều nhìn về phía mình, cậu ta cũng mỉm cười với bọn họ.
Từ lúc yến tiệc bắt đầu đến giờ, Diệp Đình vẫn luôn giữ biểu tình khốc khốc, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt cao lãnh, đôi mắt sắc bén đảo qua một vòng trong đám người. Ai hỏi anh vấn đề gì, anh đều làm như không nghe thấy.
Chỉ khi Lăng Vi nói chuyện với anh, đôi mắt phượng câu người của anh mới có thể lộ ra ánh sáng dịu dàng khác thường, ánh mắt dịu dàng lởn vởn ở trên mặt Lăng Vi.
Lúc này, tất cả các phóng viên đều thấy Diệp Đình và Lăng Vi đồng thời nhìn về phía một phóng viên, mọi người vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một thằng nhóc còn chưa dứt hết sữa đang giơ micro trong tay, cũng không biết cậu ta đang nói cái gì.
Cậu nhóc phóng viên này chưa có danh tiếng, cũng chưa từng nhìn thấy nhân vật này trong ngành, nên mọi người đều không để ý nhiều, bây giờ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp tiên sinh và phu nhân còn đang nhìn phóng viên nhỏ kia, biểu tình trên mặt còn rất nhu hòa, khoáng đạt... thằng nhóc này có lai lịch gì?
Lúc tất cả mọi người đều đang miên man suy nghĩ, thì nghe thấy thằng nhóc phía sau kia giơ micro lên hỏi: “Diệp tiên sinh, trong tình huống cực kỳ mạo hiểm thuyền máy sắp đụng vào bờ sông, tình huống đó cực kỳ nguy cấp, lúc ấy anh đang suy nghĩ gì?”
Diệp Đình: “Không suy nghĩ gì cả.”
“...” Các phóng viên đều say, đây là câu hỏi gì, người ta chắc chắn sẽ suy nghĩ đến chuyện cố gắng điều khiển con tàu sao cho nó không đụng phải!
Còn cả... Mặc dù Diệp Đình đã rất cho mặt mũi trả lời câu hỏi, nhưng câu trả lời này... thật sự được coi là trả lời sao?
Lâm Nhất Kiệt ngượng ngùng mỉm cười, lại hỏi: “Lúc ấy anh không nghĩ tới chuyện, thuyền máy sẽ đụng vào bờ đê phát nổ sao?”
Diệp Đình nói: “Lúc ấy tôi nghĩ, vợ tôi đang ở nhà chờ tôi, có lẽ sẽ vừa ngâm nga điệu nhạc, vừa làm salad hoa quả cho tôi.”
“...”
Các ký giả vốn cũng muốn tranh nhau hỏi một vài vấn đề, nhưng lúc này, bọn họ đều bỗng bị chế trụ...
Quả nhiên đại BOSS Diệp không phải là người bình thường...
Suy nghĩ trong đầu người ta, hoàn toàn không giống với người bình thường...
Diệp Đình nhìn về phía Lăng Vi mỉm cười. Lăng Vi trợn trắng mắt trừng anh, tối ngày hôm qua sau khi anh trở về, không phải cô đã làm cho anh một đĩa salad trái cây nào chuối... nào dưa chuột rồi sao, còn phối hợp với âm nhạc “Lỗ rồi lỗ rồi...” nữa, con hàng này còn phun sốt Salad lên tay cô... Tê dại trứng, sáng sớm hôm nay cô kể câu chuyện này cho bọn Kaya nghe, Hạ Tiểu Hi lại nói nghe không hiểu.
Lăng Vi lập tức đánh bay cô ấy: “Tiểu Hi, xin cậu vui lòng trở về học lại tiểu học đi!”
Lôi Tuấn lắc đầu: “Vợ tôi không cần học lại tiểu học đâu, có tôi ở đây rồi, cô ấy cần gì học ở chỗ khác...”
Sau đó, hôm nay Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đến yến tiệc muộn...
Lúc Hạ Tiểu Hi tới, cố ấy mang theo khuôn mặt khổ ép trừng Lăng Vi: “Cậu xong rồi! Cậu học xấu! Cậu bảo mình sau này phải đối mặt với sốt salad thuần khiến thế nào đây?”
Lăng Vi hỏi cô ấy: “Lôi Tuấn cho cậu lên mấy lớp?”
Hạ Tiểu Hi bĩu môi, bực tức nói nói: “Không đếm được, chỉ là cực kỳ... đau tay.”
Lăng Vi xiên một miếng chuối cho cô ấy: “Đừng nóng giận, bồi bổ cho cậu này...”
“Cút...” Hạ Tiểu Hi cắn răng: “Bây giờ bà đây hận chuối tiêu!”