Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ trực tiếp mang cô trở về nhà.
Angel nhíu mày... Tuy cô trốn tới, nhưng... cái tính của tổ chức sát thủ kia, cô vẫn biết... Bọn họ âm mưu đã lâu, không có khả năng yên lặng nhiều ngày như vậy còn chưa ra tay.
Lăng Vi mỗi ngày tham gia yến hội, phỏng vấn... Sống vô cùng vui vẻ, Diệp Đình cũng không có động tác gì khác...
Quản bọn họ làm gì... Angel đột nhiên hừ một tiếng, bọn họ có chết hay không, có liên quan gì đến cô? Cô thật vất vả chạy được, cô phải hưởng thụ cuộc sống! Phải nghĩ biện pháp lấy con chip trong đầu mình ra. Ngay cả nắm giữ tự do sống chết của mình còn không có, còn nói chuyện gì về sau?
Lúc này, Vinh Phỉ bưng một ly nước chanh tiến vào, hỏi cô: “Nghĩ gì thế?”
Angel lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Suy nghĩ làm thế nào hầu hạ anh cho tốt...”
Vinh Phỉ khen cô một câu: “Có tiền đồ... Em học ngoan như vậy, anh đây không thể uổng phí nhiệt huyết của em được, lại đây, anh đây dạy cho.”
Angel thật sự hối hận! Vì sao mình không yên lặng uống nước trái cây đi!
Biết rõ người trước mặt là một con sói! Móa ——lại đây nhanh như vậy, không thể ôn nhu chút sao...
“Còn nữa: “cô cả giận: “Chuyện anh muốn làm không thể giống người bình thường chút à? Lần nào cũng là... Tôi mới vừa mặc quần áo... Anh lại cởi xuống, có từng nghĩ đến cảm nhận của cái áo sơ mi tôi mặc không? Má nó... Anh không biết cái nút áo sơ mi kia rất chặt à, khó đóng kinh! Rất phiền anh biết không?”
Vinh Phỉ đột nhiên cười: “Nút áo đó giống em lắm đấy.”
Angel sửng sốt một chút, cẩn thận cân nhắc lời anh nói, mặt lập tức đỏ bừng.
“Cút ——”
Angel ở nhà Vinh Phỉ một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy Vinh Phỉ chuẩn bị quần áo mới cho cô...
Cô lại lần nữa tắm sạch, dưới cổ đều bị anh biến thành xanh xanh tím tím! Bảo cô đi ra ngoài gặp người như thế nào bây giờ.
Cô mặc áo cao cổ, váy bó màu đen. Vừa muốn ra ngoài, Vinh Phỉ lại ngăn cô lại, anh xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Tuy tôi thả em đi, nhưng tổ chức sát thủ nhất định đang tìm thi thể em. Bên cạnh anh lại đột nhiên xuất hiện một cô gái, bọn họ sẽ hoài nghi, em cứ ở nhà vài ngày đã... Ngoan, nghe lời.”
Angel đẩy tay anh ra: “Tôi đã nói rồi, tôi với anh không có quan hệ đó. Tôi có tự do thân thể, tôi thích đi đâu thì đi.”
Nói xong, lấy từ trong túi ra 200 đồng, nhét vào tay anh: “Đêm qua biểu hiện không tồi, chờ khi nào chị đây tịch mịch lại đến tìm cưng nhé...”
Cô không muốn sống trừng mắt nhìn anh, lắc mông phong tao đi ra ngoài.
Lúc Angel ngồi lên xe, lái xe đi về phía Vinh Phỉ xin chỉ thị, Vinh Phỉ phất phất tay: “Cô ấy muốn đi đâu thì đưa cô ấy đi. Cô ấy bao giờ muốn quay lại thì anh đưa cô ấy về.”
Lái xe dường như nghe hiểu ý Vinh tiên sinh nói, chiếc xe này... Về sau chính là xe riêng của vị này?
Lái xe gật gật đầu, đưa Angel về cô nhi viện.
Lăng Vi đang ở cô nhi viện cùng Trần viện trưởng phỏng vấn. Hôm nay có một cô giáo đến nhận lời mời, là người vừa tốt nghiệp đại học xong. Bộ dạng rất thanh tú, động lòng người.
Khi Angel trở về, thấy có người đến nhận lời mời... Sắc mặt cô không tốt lắm, đến gần Lăng Vi.
“Tôi chưa từng nói tôi không tới... Cái này là tìm người mới tới?”
Lăng Vi nâng mắt nhìn cô, cười nói: “Tôi còn nghĩ cô bị người nhận nuôi...”
Angel hừ một tiếng, trừng mắt nhìn cô gái kia một cái, lúc nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô gái kia, Angel ánh mắt bỗng nhiên ác độc!