Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ cắn lên vành tai cô ta “ừ” đáp lại: “Lần đầu rất đẹp“. Khuôn mặt của Angel chợt đỏ bừng lên, cô ta không ngờ rằng anh ta thành thực như vậy... Cô ta đưa tay đẩy anh ta ra, xoay mình ngồi dậy, đôi mắt phượng xinh đẹp quét một vòng ở trên ghế da... Tay không ngừng gạt bỏ, giống như đang tìm đồ.
Cô ta không tìm được trên ghế da có dấu vết gì, nhíu mày lại.
Vinh Phỉ cười hừ hỏi cô ta: “Tìm cái gì vậy? Ném não đi mất hả?”
Angel trợn mắt nhìn anh ta: “Có anh mới ném não đi ấy! Tôi tìm thứ... màu đỏ rơi ra... nhưng không thấy có, tôi không chắc có phải là lần đầu tiên không... Nói không chừng...” Cô ta cau mày, hơi không xác định nói: “Có lẽ trước kia... lúc tôi bị hôn mê choáng váng, đã mất trinh. Chỉ là chính tôi không biết mà thôi.”
Vinh Phỉ cười phá lên.
Thấy ngực anh ta không ngừng chấn động, Angel tức giận nói: “Anh cười cái gì?”
Vinh Phỉ đưa tay kéo cô ta, kéo trở về trong ngực mình: “Tôi thật sự rất hy vọng em vĩnh viễn ngốc như thế này... Không cần phải hoài nghi, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Em không biết, không có nghĩa là Tứ ca của em không biết.”
Angel trừng mắt nhìn anh ta: “Sao tôi lại để cho con ngựa giống như anh chiếm tiện nghi nhỉ, tôi thua thiệt lớn rồi!”
Cô ta lại đưa tay ôm lấy quần áo: “Nhanh mặc quần áo vào cho xong đi, tôi đi ra khỏi cô nhi viện, không xin phép nghỉ. Tôi còn phải chạy về đi tắm... Cô nhi viện có rất nhiều quy củ, sau chín giờ rưỡi, chắc chắn phải tắt đèn đi ngủ.”
Vinh Phỉ châm một điếu thuốc, hít một hơi: “Trở về làm gì? Em đến cô nhi viện xin việc không phải là vì muốn gặp tôi sao? Em đã gặp được tôi rồi, em cứ coi như là con chim hoàng yến tôi nhốt ở trong lồng đi, sau này không cần phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài nữa.”
“Xùy —— ai hiếm!” Angel mặc quần áo tử tế, rồi nói: “Tôi thật sự coi đây là một công việc nghiêm túc. Tôi và anh, nhiều lắm cũng chỉ được coi là bạn tình mà thôi, anh phải nhận rõ sự thật này. Tôi và anh không có cái loại quan hệ trói định đó đâu!”
Vinh Phỉ giật giật khóe miệng, anh ta hít một hơi thuốc lá, rồi lại nhét điếu thuốc vào miệng cô ta, anh ta phả khói thuốc ra hỏi cô ta: “Em có biết cái gì gọi là bạn tình không?”
Angel trợn mắt nhìn anh ta, Vinh Phỉ lại lấy điếu thuốc đi, rồi tự trả lời: “Với trình độ này của em, căn bản là không hợp cách. Bạn tình thực sự lợi hại, đều là ngày ba mươi ngày tháng một, một ngày ba mươi lần. Em đạt yêu cầu không?”
“Ma... anh cái đồ đầu heo này!”
Vinh Phỉ rõ ràng cảm giác được Angel đang nghiến răng, cô ta tức giận hừ hừ nói: “Đáng lẽ vừa rồi tôi nên trực tiếp giết chết anh!”
Vinh Phỉ cười nói: “Không phải tôi đã chết một lần rồi sao? Nhanh như vậy mà em đã quên? Muốn anh mang em đi chết lần nữa?”
Angel giận quá hóa cười: “Tôi nói cho anh biết, phía trước thật sự có phục kích, tôi thật sự không nói đùa với anh! Mục tiêu đầu tiên của Hoắc Ân, không phải là Diệp Đình, không phải là Lăng Vi! Mà là anh!”
“Oh, tôi quan trọng đến vậy sao?”
An Kỳ Nhi cắn răng: “Ai bảo anh thiếu đòn như vậy, khi không lại giấu chiếc dây chuyền màu cam đi...” Cô ta trừng anh ta hỏi: “Dây chuyền thật sự đang ở đâu? Còn không mau giao ra, nếu anh sớm giao ra, tôi cũng không cần phải tốn sức với anh thế này.”
Ánh mắt của Vinh Phỉ trở nên u tối, nói: “Tôi thật thích em tốn sức với tôi.” Ngón tay của anh ta trượt dọc lên theo đầu gối của cô ta, cô ta giữ lấy tay anh ta, lại nghe thấy anh ta nói: “Nữ sát thủ, em bán mạng tiết lộ tin tức cho tôi, anh đây không thể bạc đãi em được.”
Vừa nói, lại vừa ấn xuống...
“Tứ ca, anh thật sự phải cẩn thận.” Angel thật sự hận mình, cô ta cũng sắp thành bà mẹ già rồi.
“Cẩn thận cái gì?” Vinh Phỉ cười rất thiếu đòn, anh ta thầm nghĩ trong lòng, từ lúc chọc vào em, ông đây chưa từng nghĩ sẽ trở ra toàn thân, nhưng ngoài miệng lại trêu ghẹo hỏi: “Cẩn thận con tiểu yêu tinh này hút khô máu tươi của tôi?”
Angel nắm chặc bả vai anh ta, hung hãn mắng mỏ: “Bà đây nói chuyện nghiêm túc với anh, anh lại coi lời của bà đây là cái rắm!”