Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô giáo xinh đẹp kia vẫn nhìn Lăng Vi, cô ta tự tiếu phi tiếu cong cong môi cười với Lăng Vi: “Cô Vi Vi, xin chào.” Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi trong chốc lát, sau đó mới xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Lăng Vi vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này.
“Tiểu Vi, cháu có biết cô ta không?” viện trưởng Trần nhìn thấy biểu tình này của Lăng Vi, lập tức cảm thấy có dự cảm xấu: “Có phải người phụ nữ này có vấn đề gì hay không?” viện trưởng Trần che ngực, hít thật sâu: “Bác cảm thấy, ánh mắt của người phụ nữ này rất kỳ lạ...”
Lăng Vi nói: “Qủa thật người phụ nữ này rất kỳ lạ, bác cứ đưa các em đi chơi đi, cháu sẽ xử lý chuyện này.”
Được...” viện trưởng Trần cũng không hỏi nhiều nữa, nếu tiểu Vi nói người phụ nữ này không tốt, vậy chắc chắn là không tốt!
Cũng may, bà cảnh giác gọi điện thoại cho tiểu Vi, nếu không, nói không chừng sẽ gây ra họa lớn gì...
Sau khi viện trưởng Trần mang bọn nhỏ đi, Lăng Vi gọi điện thoại cho Vinh Phỉ: “Tứ ca... em đang ở cô nhi viện, em gặp phải chút chuyện ở nơi này... Chồng em không thời gian tới đây, anh có thể tới đây không?”
“...” Vinh Phỉ trầm mặc, rồi vui vẻ nói: “Em có thể gặp chuyện gì? Em có cả một xe chở hàng đều là vệ sỹ với vệ sỹ ngầm đấy.”
Lăng Vi không nhanh không chậm nói: “Dù sao cũng là có chuyện mà... Chuyện lớn!”
“Được rồi, em chờ anh.” Vinh Phỉ biết rõ cô đang lắc lư anh ta, nhưng vẫn phải tới, đó là em dâu của anh ta... cho dù có bảo anh ta nhảy vào chảo dầu, anh ta cũng phải nhảy.
Hơn nữa, Lăng Vi làm việc vẫn rất có phân tấc, sẽ không thể đổ bày một chảo dầu cho anh ta nhảy vào đâu.
Vinh Phỉ ngồi ở trong xe, không ngừng suy nghĩ rốt cuộc Lăng Vi có chuyện lớn gì?
Đi tới cổng cô nhi viện, Vinh Phỉ bước ra khỏi chiếc xe MG yêu thích của mình, anh ta sửa sang lại bộ âu phục màu be thẳng thớm cảu mình, một tay đút túi quần, tiêu sái bước chân dài, đi vào cổng cô nhi viện.
Vừa đi vào cổng cô nhi viện, anh ta chợt đứng lại! Bởi vì... anh ta nhìn thấy ở dưới bóng cây... có hai cô gái xinh đẹp đang đứng, một người là Lăng Vi, một người khác...
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cô gái kia thấy có người đi vào cổng, liền nghiêng đầu nhìn về phía cổng.
Lúc Vinh Phỉ thấy cô ta nhìn sang, huyết dịch trong thân thể anh ta đột nhiên vọt thẳng lên đến đỉnh đầu!
Anh ta cong môi, chăm chú nhìn cô ta.
Cô gái kia vểnh môi, tự tiếu phi tiếu nháy mắt với anh ta.
Vinh Phỉ đứng ở cổng, cô gái kia nói gì đó với Lăng Vi, rồi đi về phía anh ta.
Cô ta… càng đi càng gần. Hô hấp của Vinh Phỉ càng ngày càng chậm, cô gái kia đi tới bên cạnh anh ta, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Tứ ca, từ sau khi từ biệt ở Tần Lĩnh, anh vẫn khỏe chứ...”
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn thấy ánh sáng rạo rực trong đôi mắt yêu kiều kia. Cô ta cắn môi, cười với anh ta, mặc dù cô ta thay đổi hình dáng, nhưng anh vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra cô ta.
Vinh Phỉ nắm lấy cổ tay của cô ta, chân bước thật nhanh kéo cô ta đến bên xe của mình, nhét cô ta vào trong xe. Lúc cửa xe đóng chặt, Lăng Vi nhìn thấy chiếc xe kia chấn động.
“...” Có cần gấp như vậy hay không...
Lăng Vi đỡ trán, khoát khoát tay với tài xế của Vinh Phỉ, tỏ ý bảo anh ta mau lái xe đi. Đây là cổng cô nhi viện, nếu trẻ con nhìn thấy, sẽ thành cái gì...
Trong xe, người phụ nữ xé mặt nạ của mình ra, để lộ ra khuôn mặt trái xoan. Cô ta đưa tay bổ về phía mặt của Vinh Phỉ, Vinh Phỉ nhanh chóng giữ lấy tay của cô ta, xoay tay kéo tay cô ta ra sau lưng.
Cô ta lại nhấc chân lên muốn đá vào bụng anh ta, Vinh Phỉ lại bắt lấy chân của cô ta, thay đổi tư thế, để cho cô ta bước ngồi ở trên đùi cô ta. Cô ta lại xoay mình, giằng tay ra muốn vung tay lên đầu anh ta, Vinh Phỉ lại bắt lấy tay cô ta. Hai người đánh đến không thể tách rời rở trong xe a!
Đột nhiên —— cô ta không đánh anh ta nữa, vòng hai tay ôm lấy cổ anh ta, giống như con báo mẹ nhào tới con mồi, cắn anh ta!
Vinh Phỉ không đáp lại, để mặc cho cô ta nháo.
Cô ta tức giận cắn lên hầu kết ở cổ họng anh ta, hơi thở ấm áp cũng phả ở trên cổ anh ta. Cô ta cười hừ, lẩm bẩm nói: “Tôi chưa bao giờ nhớ một người đàn ông như thế này, Tứ ca, anh là người đầu tiên đấy.”
Vinh Phỉ ép ở sau ót cô ta, để mặc cô ta dùng sức cắn mình, anh ta trầm thấp nói: “Tôi cũng chưa bao giờ đẻ cho bất kỳ kẻ địch nào chạy mất, Angel, em cũng là người đầu tiên.”