Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viện trưởng còn nói: “Trình độ của giáo viên này rất tốt, tính cách cũng rất chững chạc, bên viện chúng ta trả tiền lương không cao, lại không có phúc lợi... Bác còn sợ người ta không muốn, kết quả, người ta nhanh chóng đồng ý. Mặc dù, hình như chuyện này đã thành, nhưng... trong lòng bác vẫn cảm thấy thế nào ấy.”
Lăng Vi vội vàng nói: “Được, cháu sẽ lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lăng Vi cảm thấy hồ nghi.
Từ sau khi cô mang thai, cô không có thời gian đến cô nhi viện nữa. Lúc trước cô đưa một khoản tiền cho viện trưởng, bảo bà ấy mời một giáo viên chuyên nghiệp. Mặc dù có giáp viên tới xin việc, nhưng đều không gắn bó lâu dài. Khoảng thời gian này, đều chỉ có sinh viên mỹ thuật đến dạy bọn trẻ.
Lăng Vi cảnh giác!
Bởi vì, cô mang thai hơn bốn tháng, cô nhi viện cũng không mời được giáo viên thích hợp, vậy mà thời khắc quan trọng này lại có giáo viên đến xin việc, lại còn có điều kiện hoàn toàn phù hợp nữa?
Trong này có mờ ám.
Cô gọi Bạo Phong đi ra: “Các anh đi đến cô nhi viện cùng tôi, nếu có nguy hiểm, không cần chờ tôi ra lệnh, các anh cứ trực tiếp ra tay.”
Dạ, phu nhân.”
Lăng Vi lái xe đến cổng cô nhi viện, cô và bốn người Bạo Phong bước từ trên xe xuống.
“Tiểu Vi, cháu tới rồi ——”viện trưởng Trần vẫn luôn chờ ở cổng, thấy cô xe lái tới, bà vội vàng đi tới kéo tay cô: “Tiểu Vi... Nhìn thấy cháu tới, trái tim của bác mới ổn định lại được...” Bà vừa nói, vừa kéo Lăng Vi đi vào trong cô nhi viện.
Viện trưởng Trần đi đến lớp học, chỉ vào trong nói: “Cháu mau tới đây, giáo viên mới đó đang dạy cho bọn trẻ. Sắp tan học rồi, cháu đi xem với bác đi.”
Vâng, bác đừng có gấp, để cháu nhìn xem thế nào.” Lăng Vi đi theo viện trưởng Trần về phía phòng học.
Trong phòng học mỹ thuật truyền tới một giọng nói ngọt ngào: “Các bạn nhỏ, hôm nay cô mang pháo bông đến cho các em, các em có vui không?”
“Vui ạ ——” Các học sinh trong lớp đồng thanh đáp.
Giọng nói ngọt ngào của cô giáo kia lại truyền ra: “Vậy bài học tiếp theo, chúng ta sẽ vẽ pháo hoa. Vì vậy, các em phải nhớ kỹ hình dáng của pháo hoa, có được không?”
Được ạ!”
Cô giáo còn nói: “Giờ mỹ thuật hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các em.”
“Chúng em chào cô ạ!”
Chuông tan học reo lên, các em học sinh chen chúc chạy ra khỏi phòng học.
Đi theo phía sau các em học sinh, là một người phụ nữ xinh đẹp mắt phương mặt trái xoan.
Lăng Vi chăm chú nhìn cô giáo kia, chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy cô ta, nhưng cô... lại có một loại cảm giác quen thuộc vô hình!
Trái tim của Lăng Vi dần trở nên căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào cô giáo kia, cô giáo kia cũng nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô Vi Vi—— “
“Cô Vi Vi tới rồi! Cô Vi Vi, chúng em rất nhớ cô ——” Các em học sinh vui mừng nhảy loạn, quay thành một vòng bên cạnh Lăng Vi.
“Cô Vi Vi, sao bụng cô lại tròn đến vậy? Có phải cô bị bệnh hay không?” Dưa hấu nhỏ đầy lo âu hỏi.
Lăng Vi mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của dưa hấu nhỏ, nói: “Cô mang thai, bây giờ trong bụng cô Vi Vi có hai tiểu Bảo bảo, không lâu sau nữa, tiểu Bảo bảo ra đời, các em sẽ có em trai em gái, các em có vui không?”
“Oa! Vui ạ! Thật là hạnh phúc ——” tiểu Đậu đinh trực tiếp ôm bụng của Lăng Vi, hôn chụt lên.