Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Kỳ Nhi bị Quân Dương đưa vào phòng phẫu thuật, Quân Dương thuộc hàng những bác sỹ phẫu thuật tốt nhất.
Đối với việc phẫu thuật có thể thành công hay không, bác sỹ cũng không nắm chắc. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức, việc giải phẫu không thành thì chỉ sợ trên thế giới này không còn nhiều người có thể cứu được An Kỳ Nhi nữa rồi.
Trên hành lang, Lý Thiên Mặc chăm chú nhìn An Kỳ Nhi đi vào phòng phẫu thuật.
Lăng Vi nhìn Lý Thiên Mặc hỏi: “Thiên Mặc, cậu làm sao mà sắc mặt kém vậy? Cậu biết cô ấy sao?”
Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Tôi không nhận ra cô ấy.. Nhưng...” Anh từ từ đưa tay lên, che tim mình: “Không biết tại sao, dù chỉ nhìn thấy cô ấy trong chớp mắt... trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn, tim đập rất nhiều!”
Chính Hiền núp ở đằng sau Lăng Vi hỏi anh: “Anh nhìn thấy cô ấy rồi tim đập rộn lên sao? Anh thích cô ấy?”
Lý Thiên Mặc cau mày: “Không phải kiểu tim đập rộn lên như thế, tôi nhìn cô ấy, không giống với cảm giác lúc tôi nhìn cô, rất kỳ quái... nói không ra.”
Lăng Vi đột nhiên nhớ ra một bí mật...
Thiên Mặc... Cha mẹ anh... không phải là cha mẹ ruột... Thiên Mặc và An Kỳ Nhi liệu có thể có... quan hệ gì không?
Nhưng An Kỳ Nhi không hề giống Lý Thiên Mặc... Nhưng phản ứng này của Thiên Mặc.... làm cho cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Lăng Vi để cho bọn họ đi nghỉ ngơi, chính cô cũng tới cửa phòng phẫu thuật, Quân Dương đi ra ngoài, Lăng Vi lập tức bảo anh lấy máu của An Kỳ Nhi.
Cô muốn biết An Kỳ Nhi có quan hệ máu mủ gì với Thiên Mặc hay không, chờ một lúc, bảo Thiên Mặc lấy máu, hai người xét nghiệm chẳng phải là sẽ biết kết quả sao?!
Để bảo đảm kiểm chứng, Lăng Vi bảo Quân Dương lấy ít tóc của An Kỳ Nhi lại, giám định đồng thời như vậy sẽ không sai được?
Sau khi Quân Dương vào phòng phẫu thuật, Lăng Vi lập tức bảo y tá lấy máu Lý Thiên Mặc, thuận tiện lấy vài sợi tóc nữa.
Lý Thiên Mặc hoàn toàn không biết chuyện, Lăng Vi lừa anh nói: “Lục ca và Đào Hoa bên kia muốn thí nghiệm máu, vừa lúc cậu là nhóm máu A.”
Lý Thiên Mặc cố ý trêu chọc cô: “Chồng cô cũng là nhóm máu A sao không lấy của anh ấy? Ai da... gả cho cô xong liền trọng sắc khinh bạn rồi! Hừ! Không được, cô lấy của tôi, cũng phải lấy của anh ấy nữa!”
Lăng Vi làm mặt quỷ: “Cậu trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, lại không có bạn gái, thận tốt, cái gì cũng tốt, lấy máu không sợ gì. Chồng tôi mỗi ngày đều hết lòng hết sức, thân thể trống rỗng...
“Phụt----” Lý Thiên Mặc bật cười: “Ầy, đây là Lăng Vi mà tôi biết sao? Bây giờ cô mở miệng ngậm miệng... tôi thiệt tình nhìn không ra đâu.”
Lăng Vi cả giận: “Tôi khác chỗ nào? Tại cậu hiểu sai lại còn trách tôi! Tôi nói chồng mình ngày ngày phải điều hành công ty lớn như vậy, còn phải ứng phó nhiều kẻ địch nữa! Mỗi ngày anh ấy phải nghĩ nhiều hơn chúng ta rất nhiều! Tôi nói gì đâu? Thiệt tình! Cậu đúng là muốn chọc tôi giận chết!”
Lý Thiên Mặc nghe cô nói đạo lý xong, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong lúc đó, y tá đã lấy máu xong.
Lăng Vi đột nhiên nói: “Ầy... Thiên Mặc, gần đây cậu không ngủ ngon giấc sao? Sao nhiều tóc trắng vậy?” Vừa nói, cô vừa bứt vài sợi.
“Đau-----” Lý Thiên Mặc nghiêm mặt trừng cô: “Cô hạ thủ vậy cũng quá độc ác rồi, không nói không rằng cứ thế bứt, tưởng tôi là dê để lột da hay sao hả?”
Lăng Vi nhếch miệng cười, nghĩ thầm, tôi nói trước thì cậu có mà để cho tôi lấy ấy...