Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Kỳ Nhi nghĩ thầm, người này thật thông mình, còn ở mức độ cao nữa.
Bao nhiêu tiện nghi đều bị anh ta chiếm sạch.
Cô nói: “Vạn nhất tôi chết rồi, bí mật tôi đã viết xuống, với kỹ thuật của các anh mười mấy giây hẳn là có thể phá giải được, căn bản không cần chờ tôi tỉnh lại, các người biết được bí mật rồi còn muốn cứu tôi sao? A... đến lúc đó, các người giết tôi, so với tổ chức giết có khi còn nhanh hơn.”
Quân Dương nói: “Vậy thì cũng chỉ có thể xem xem tín nhiệm của cô với chúng ta là bao nhiều, bí mật, cô có thể viết một nửa, cũng có thể viết mấy chứ. Đợi phẫu thuật thành công hoàn toàn, chờ khi cô tỉnh táo lại, cô sẽ nói toàn bộ cho chúng tôi biết, nói cho cùng, vẫn là vấn đề tin hay không thôi.”
An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cô sảng khoái gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Chính Hiền đột nhiên nắm chặt tay An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi sợ hết hồn!
An Kỳ Nhi trừng mắt nhìn Chính Hiền.
Chính Hiền bị dọa sợ rút tay lại: “Thật không phải... Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên nghĩ muốn nắm tay cô...” An Kỳ Nhi quá đáng thương, Chính Hiền mềm lòng, muốn an ủi cô...
Các cô là những người cùng lứa tuổi, trong khi các cô đang sống một cuộc sống tốt đẹp thì An Kỳ Nhi lại... tựa như ở địa ngục. Mặc dù biết An Kỳ Nhi từng đuổi giết anh Đình nhưng cô cũng không biết tại sao mình cảm thấy như vậy...
Quân Dương kéo Chính Hiền ra, đại bảo nhà anh lại động lòng trắc ẩn rồi, tính cách cô luôn như vậy.
An Kỳ Nhi nói: “Khi nào có thể phẫu thuật?” Với chuyện phẫu thuật, không ai có thể gấp gáp hơn cô!
Chip này giống như một quả bom hẹn giờ, một giây chưa lấy ra thì cô còn phải sống trong sợ hãi một giây nữa.
Quân Dương nói: “Phẫu thuật tùy lúc có thể tiến hành, chủ yếu là ý kiến của cô.” Vừa nói xong, anh lấy một tờ giấy cùng cái bút máy đưa cho An Kỳ Nhi.
An Kỳ Nhi không nói nhiều nữa, cầm giấy bút đi tới trong góc, xoay người sang chỗ khác không biết đang làm gì.
Chính Hiền nhỏ giọng nói: “Cô ấy sẽ viết bí mật sao? Sẽ không làm giả cho chúng ta một cái chứ?”
Quân Dương nói: “Sẽ không, cô ấy nhất định sẽ nói bí mật thật. Giờ, không ai cần mạng sống hơn cô ấy! Từ khi mới sinh ra cho tới này, tín ngưỡng duy nhất của cô ấy là "sống sót"! Mạng sống, đối với cô ấy mà nói so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn. Cô ấy nếu biết bản lĩnh của anh Đình, hẳn sẽ viết chút tin tức có lợi với anh Đình, nếu không, chúng ta cầm tờ giấy của cô ấy phát hiện không dùng được chỗ nào cả... Thì có cứu cô ấy hay không, còn phụ thuộc vào suy nghĩ của chúng ta nữa.”
Chính Hiền nghe được thì sợ hãi vô cùng!
Rõ ràng là một cuộc đàm phán rất thực tế, vậy mà sao lòng cô lại đau như vậy?
An Kỳ Nhi thật đáng thương...
Chính Hiền rất khó chịu, nhà của cô là nơi trọng nam khinh nữ, dù từ nhỏ cô không được người nhà yêu quý, nhưng ít nhất cô còn có ba mẹ... An Kỳ Nhi không chỉ chưa từng nhìn thấy ba mẹ mà còn bị huấn luyện thành cỗ máy giết người tàn nhẫn.
Trải nghiệm như vậy, Chính Hiền ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Lăng Vi phát hiện Chính Hiền có điểm gì đó là lạ, nắm chặt lấy tay cô, Chính Hiền nhìn Lăng Vi cười một chút.
Lúc này, An Kỳ Nhi viết xong tờ giấy, Quân Dương đưa cô tới chỗ tủ sắt, An Kỳ Nhi đặt lại mật mã, dù cô biết mật mã này với Diệp Đình mà nói... chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Quân Dương thấy An Kỳ Nhi thay mật mã xong lập tức nói: “Cô đi chuẩn bị đi, chúng ta tiến hành phẫu thuật.”
An Kỳ Nhi gật đầu, đi theo Quân Dương vào phòng phẩu thuật.
Đi được nửa đường, cửa phòng máy tính đột nhiên mở ra, Lý Thiên Mặc từ bên trong đi ra.
Anh nhìn thoáng qua An Kỳ Nhi, An Kỳ Nhi cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau trong nháy mắt liền sửng sốt!