Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoa Đào thật muốn đánh mặt, cô cố ý trêu anh, không nghĩ tới… Mỗi lần đều bị anh trêu ngược lại. Ai nói Hàn Yến hướng nội? Ai nói anh im lìm? Anh là một cao thủ trêu gái đó được không?
Hai người gửi đồ xong, lại đi siêu thị. Tiền trong thể Hoa Đào cũng chỉ còn 190 đồng…
Vốn có hơn 8800, mua áo choàng và sơ mi chỉ còn lại hơn 700, sau đó mua đồ ngủ cho anh, chỉ còn hơn 100 đồng…
Hàn Yến hỏi cô: “Bình thường em đều tiêu tiền không có kế hoạch như vậy?” Khó trách kiếm được không ít nhưng dành dụm không nhiều. Xem ra anh cần phải tính toán.
Hoa Đào nói: “Không sợ, không phải còn có anh sao? Em không có tiền, anh có mà! Anh nói anh muốn chăm sóc em cả đời… Sau này em liền ăn của anh, mặc của anh! Anh nuôi em, có được không?”
Hàn Yến dừng bước, vô cùng thâm tình nhìn cô chằm chằm. Hoa Đào cười với anh.
Giữa biển người trong siêu thị, Hàn Yến kéo cô vào ngực, anh nhìn cô chăm chú, nhìn chằm chằm môi cô, đột nhiên hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Hoa Đào ngước đầu nhìn anh, giọng anh dịu dàng dễ nghe, chỉ nghe giọng anh, cô đã say…
Cô cắn môi, nhấc mũi chân, hôn lên môi anh, nhưng Hàn Yến không thỏa mãn, ôm eo cô, ôm chặt cô vào trong ngực, anh điên cuồng áp lên môi cô, xâm chiếm, cướp đoạt.
Hoa Đào sắp điên rồi, đây chính là siêu thị! Cô cho rằng anh muốn hôn… là môi nhẹ chạm môi… Nhưng anh giống như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trong nháy mắt nuốt mất cô.
Hàn Yến không nghe được những thanh âm xung quanh, tai anh chỉ quanh quẩn tiếng cười, còn có tiếng nói giòn giã của cô, muốn anh ở lại, còn nói: “Em muốn anh nuôi em cả đời.”
Mỗi một câu nói của cô, anh đều thích. Mỗi một chuyện cô làm, anh đều thích.
Thậm chí cô nghịch ngợm, cô hờn dỗi, cô tùy hứng đều khiến anh mê hoặc, cô quan tâm càng khiến anh cảm động,…
Anh yêu cô bé này… Nhưng anh cũng biết, anh không thể yêu.
Nụ hôn đầu của Hàn Yến và Hoa Đào nhưng lại hôn giống như sắp sinh ly tử biệt.
Hoa Đào bị anh hôn đến khóc, không biết tại sao, nụ hôn ngọt ngạo như vậy lại làm cho cô có cảm giác đau buồn.
Lúc Hàn Yến buông cô ra, Hoa Đào nức nở nói: “Anh nói anh muốn nuôi em cả đời, anh muốn chăm sóc em cả đời, anh không thể đổi ý.”
Ngón tay Hàn Yến vuốt ve gò má cô, mắt đầy dịu dàng… Cô gái tốt của anh, cô gái tốt của anh… Anh nghẹn ngào hôn môi cô, không nỡ buông, cũng không nỡ buông.
Hoa Đào nắm tay đi siêu thị, bọn họ tính toán tỉ mỉ, mua chút thức ăn và thịt, trứng gà. Lại mua giấy ăn, khăn lông, khăn tắm, vài đồ lặt vặt tiện nghi…
Hoa Đào ghi chép, mua xong còn hơn 140 đồng, còn lại hơn 30 đồng. Cô rất hài lòng, không hết sạch!
Đi tới quầy tính tiền, Hàn Yến đứng chất đồ, Hoa Đào nhìn thấy kệ bên cạnh có một hộp bạc hà nhỏ, vừa vặn hơn 30 đồng, cô đỏ mặt ném hộp vào trong xe đẩy của bọn họ.
Hàn Yến thấy cô lấy thứ này, mặt ửng đỏ, nói khẽ với cô: “Cái này không phải kẹo cao su.”
“Phốc ——” Hoa Đào mỉm cười: “Em biết không phải kẹo cao su. Nó là bong bóng!”
“…” Hàn Yến đặt cái hộp kia trên kệ: “Chúng ta không đủ tiền.”
Hoa Đào giả vờ bình tĩnh cầm cái hộp lại, lấy một cái khăn lông trắng ra, nói: “Nhiêu đây đủ rồi. Em vẫn dùng khăn cũ.”
Hàn Yến đưa tay ôm cô. Bên cạnh có không ít người đều quay mặt chỗ khác cười cười, hai người này… sao buồn cười vậy chứ… nơi đông người…
Đối diện có một chàng trai sốt ruột! Nếu người đàn ông này lại để cái hộp lên kệ, cậu sẽ hét lên: “Mua đi! Mua đi! Không đủ tiền, lão tử trả cho hai người!”