Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoa Đào nói: “Đẹp!” Phóng khoáng trả tiền.
Nhân viên mập mờ nháy mắt với cô: “Ai u…. Kho bạc nhỏ của bạn trai cô đều do cô trông coi nha… Cô gái à, đàn ông tốt như vậy, sao cô dụ dỗ được?”
Hoa Đào cong môi, không nói lời nào. Hàn Yến đột nhiên nói: “Tiền này là tiền của cô ấy, không phải kho bạc của tôi. Đây là món quà đầu tiên cô ấy tặng tôi. Chúng tôi mới bắt đầu lui tới.”
“Mẹ ơi…” Nhân viên lại ngứa lòng rồi!
Hoa Đào vùi mặt vào ngực anh, thầm nghĩ, anh trai Yến à, sao anh thành thật như vậy… Người ta hỏi cái gì, anh liền nói cái đó… Cũng quá thành thật rồi!
Mấy nhân viên cửa hàng đều sắp điên rồi, lại giới thiệu kiểu mới cho bọn họ, Hoa Đào khoát tay nói: “Không mua, mua hai cái thôi, quà hoàn mỹ không phải ở số lượng.”
Cô tìm thẻ, áo sơ mi và áo choàng tổng cộng 8098 đồng, khăn quàng là đồ tặng kèm áo sơ mi… Nhìn qua, người cô liền tăng giá trị…
Hoa Đào không hề đau lòng, nhập mật mã, ký tên. Hàn Yến thay áo sơ mi, mặc áo choàng dài vào người.
Hoa Đào nói nhân viên ủi áo sơ mi xong thì gửi đến nhà. Hai người nắm tay đi siêu thị.
Đang đi, Hoa Đào đột nhiên đứng lại, cô hỏi Hàn Yến: “Tối nay… Anh ở lại không?”
Hàn Yến tỏ vẻ rất bình tĩnh, nhưng mặt có dấu hiệu đỏ lên…
Hoa Đào cực kỳ nghiêm túc nhìn anh, Hàn Yến suy nghĩ một lúc, hỏi cô: “Em muốn cho anh ở lại không?”
“Muốn!” Hoa Đào trả lời rất dứt khoát.
Tim Hàn Yến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, máu sôi trào khiến anh không thể nào suy tính!
Anh cảm thấy anh sắp nổ, hơi thở thở ra có thể nóng đến 7000 độ C! Máu anh như dung nham trong trái đất, tựa như thoáng động một cái là có thể dẫn tới núi lửa bùng nổ và động đất!
Máu anh sôi trào! Sôi trào!
Hoa Đào toét miệng cười với anh: “Muốn nhìn dáng vẻ anh mặc áo sơ mi màu hồng.”
Nói xong, cô vui sướng bước vào cửa hàng, mua hai bộ đồ ngủ màu lam nhạt cho Hàn Yến, còn có quần và áo trong giữ ấm.
Hàn Yến thở cũng không thể thở nữa, anh sắp nổ! Cô mua nhiều như vậy là muốn giữ anh lại bao nhiêu? Trời ạ!
Hàn Yến muốn ở lại nhà cô, thật ra… Anh không tính đụng vào cô.
Anh hiểu tình hình thân thể chính anh. Anh đến tìm cô, không phải muốn phát sinh quan hệ với cô…
Mà là muốn cho cô một tương lai tốt đẹp nhất. Anh muốn cho cô tất cả của anh, để cô nửa đời sau không cần cố gắng phấn đấu vẫn có thể không lo áo cơm. Cho dù anh rời xa cô, cô cũng có thể sống rất tốt, thậm chí cô muốn nuôi mười mấy tiểu bạch kiểm, tùy ý phung phí cũng đủ để cô sống mấy đời.
Hàn Yến mặc cô mua đồ.
Hoa Đào cà thẻ, xách đồ, hơi khó xử nói: “Những quần áo mới này đều phải giặt mới mặt được, tối nay anh không có đồ mặc, làm sao đây?”
Hàn Yến ôn hòa nhìn cô, nói: “Tối nay có thể không mặc.”
Hoa Đào trợn to mắt nhìn anh, anh thản nhiên nhìn cô, giống như câu kinh hãi thế tục vừa rồi không phải từ miệng anh.