Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mọi người đi tới cửa phòng bệnh Hàn yến, Chính Hiền chạy đầu tiên mở cửa cho bọn họ.
Vừa mở cửa, phát hiện ba Hàn, mẹ Hàn, Hàn Linh Tê, “Hoa Đào” đều ở đây…
Lăng Vi đột nhiên dừng chân.
Mọi người đều không nhìn ra Hoa Đào này có gì không đúng, chỉ có Lăng Vi vừa nhìn liền nhận ra!
“Cô ấy không phải Hoa Đào, cô ấy là chị của Hoa Đào!”
Lăng Vi chỉ cảm thấy cả phòng bệnh tối tăm hẳn đi.
Cô nhìn ba Hàn, tựa như đang hỏi: “Không phải con đã nói rõ với bác rồi sao? Tại sao bác dẫn chị cậu ấy tới?”
Ba Hàn vô cùng khó xứ, ông đi ra phòng bệnh, Lăng Vi đi theo sau ông.
Ba Hàn đóng kín cửa, nói với Lăng Vi: “Bác đã nói cực kỳ rõ ràng với cô gái này, bác nói Tiểu Yến nhà bác thích em gái cô ta, cô ta khăng khăng không tin. Lời tốt, lời xấu, bác và mẹ Tiểu Yến đều nói hết rồi, cũng nói cho cô ta rất rõ, người hai bác muốn tìm không phải cô ta, nhưng cô gái này không chịu tin, nhất quyết nói phải tìm Hàn Yến ngay mặt đối mặt!”
Ông dừng một lát, nói tiếp: “Bác và mẹ Tiểu Yến cản cũng không cản được, cô gái này đòi đi theo. Còn chất vấn hai bác, cô ta nói: Là Hàn Yến chính miệng nói với hai bác anh ấy thích Giản Ninh sao? Không có đúng không? Anh ấy luôn hôn mê bất tỉnh, hai bác cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh ấy thích người nào, đúng không?”
“…”
Lăng Vi trong nháy mắt phiều thấu người chị này của Hoa Đào!
Ba Hàn nói: “Hai bác bị cô ta quấn lấy, không còn cách nào, không thể không mang cô ta tới, không mang cô ta đi cùng, bác và bác gái Hàn của cháu không về được! Cháu không nhìn thấy tình hình lúc đó đâu, khóc lóc om sòm trên đường chính… Nhiều người vây xem như vậy, bác và bác gái của cháu cũng mất mặt… Thật sự không có cách…”
“Dạ…” Lăng Vi có thể tưởng tượng tình cách lúc ấy, đổi lại là ai cũng không có cách.
Ba Hàn hỏi cô: “Có cần gọi cho Hoa Đào không? Bảo cô bé đến đây? Bác và bác gái cháu vốn muốn trực tiếp đi tìm Hoa Đào, nhưng không gọi được cô bé… Luôn tắt máy.”
“?” Đầu Lăng Vi “ong ong”, cô nói: “Có phải Hoa Đào đổi số điện thoại rồi không?
Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoa Đào, đúng là tắt máy.
Cô lại lên Buckle nhắn tin cho Hoa Đào, hình đại diện của Hoa Đào vẫn đen, nói thế nào cũng không đổi, hiển nhiên đã nhiều ngày không đăng nhập…
Lăng Vi lo lắng, nói với ba Hàn: “Cháu gửi qua bưu điện cho cậu ấy, cháu có địa chỉ cậu ấy! Bây giờ cháu nhờ người đến nhà cậu ấy xem thử.”
“Được!”
Lăng Vi tranh thủ thời gian bảo ám dạ đến nhà nhỏ của Hoa Đào điều tra.
Thành viên ám dạ ở gần Hoa Đào lập tức báo cáo: “Phu nhân, hai ngày nay Hoa Đào tiểu thư luôn ở trong nhà, vừa rồi tôi đi gõ cửa, cô ấy ngủ mơ mơ màng màng ra mở cửa… Tôi nói tôi là thợ tới sửa nước nóng, cô ấy liền đóng cửa đi ngủ…”
Lúc này Lăng Vi mới yên tâm, ba Hàn nói: “Hoa Đào thật sự mệt mỏi… Bác đoán cô bé luôn ngủ, điện thoại hết pin cũng không biết.”
“Dạ…” Lăng Vi dặn dò thành viên ám dạ canh chừng gần nhà Hoa Đào, nếu đến tối Hoa Đào vẫn chưa chịu dậy ăn cơm liền mua đồ ăn bên ngoài đến cho cô, gọi cô dậy ăn.
Thành viên ám dạ: “…” Trầm mặc chốc lát, nói: “Dạ… Phu nhân…”
Giọng điệu không biết làm sao đó… Bọn họ làm sát thủ, điều tra hành động, không phải nhân viên giao hàng…
Lăng Vi mặc kệ bọn họ, gần đây bên Đế Đô cũng không có chuyện gì làm, chút chuyện nhỏ này, các người còn dám kén chọn!
Hừ ——