Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặt Quân Dương cũng là biểu tình “Tâm hồn lão tử rất mỏng manh, hai người đây là trắng trợn đả thương lão tử! Còn nữa, lão tử không mù, hai người không thể kích thích ánh mắt lão tử như vậy”. Huhuhu… Người vừa thất tình, các người không hiểu…
Với sự thông minh của Diệp Đình, sao không hiểu Lăng Vi muốn nói gì.
Anh rũ mắt, dùng ánh mắt “Em lại muốn chọc phá anh” nhìn cô, giọng vững chắc hỏi: “Em còn muốn nói thảo dược này… chỉ có thể dẫn em đi theo mới hữu dụng, người khác đi đều vô dụng đúng không?”
“Hu hu hu…” Lăng Vi làm bộ lau nước mắt: “Chồng, anh thông minh như vậy, em thật cảm động nha!”
Diệp Đình hung tợn cắn răng: “Không được!”
Lăng Vi bĩu môi, cô cau mày trừng anh. Hồi lâu, cô xoay người, hừ một tiếng: “Không tốt với anh nữa!”
Cô đi tới sofa ngồi xuống.
Cô thầm suy nghĩ, tự cô nói nhất định không thuyết phục được Diệp Đình, cô phải tìm cứu binh!
Cô đi ra ngoài, mời lão Hồ, lão Chung, lão Trương tới. Còn có Kaya, Lôi Đình, Thiên ma, Hạ Tiểu Hi, Chính Hiền cũng tới theo.
Tổng hợp ý kiến của mấy vị lão chuyên gia, Lăng Vi tổng kết: “Bây giờ em mới bốn tháng, ra ngoài hẳn không thành vấn đề. Nếu tìm được thảo dược, có thể ổn định thai nhi, đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh lớn lên, hoàn toàn không có chuyện gì. Nếu không tìm được, tình hình không khác gì bây giờ… Bây giờ em ở nhà ngồi chờ chết, đứa nhỏ đến tháng thứ sáu, thứ bảy, chúng ta phải nghe theo mệnh trời… Tại sao em không thể ra sức cho đứa nhỏ? Cho dù trong quá trình này em xảy ra bất trắc gì, ít ra em đã cô hết sức, ít ra em không phụ lòng bọn nhỏ!”
Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm. Biểu tình cô kiên nghị, ánh mắt cũng lộ ra sức mạnh chấn động lòng người!
Ban đầu Diệp Đình bị tính cách kiên cường và ánh mắt chấn động lòng người của cô mê hoặc.
Chỉ cần cô lộ ra bộ dáng này, có 10 ngàn Diệp Đình cũng không chống cự được…
Diệp Đình rốt cuộc gật đầu: “Em có thể đi theo, bọn họ xem hoàn cảnh trước rồi quyết định có dẫn em đi vào trong không. Toàn bộ quá trình em phải đi theo anh, phải nghe theo chỉ huy của anh. Anh bảo em về nhà, em phải về nhà, anh bảo em đi theo, em mới có thể tiếp tục đi theo.”
“Không thành vấn đề! Chồng em nhất định sẽ không để cho em xảy ra chuyện!” Mặt Lăng Vi đầy biểu tình “Anh chính là bầu trời của em”.
Diệp Đình nhìn cô, chợt bật cười: “Qua đây…”
Lăng Vi chạy tới, Diệp Đình không có động tác gì, cô hôn lên môi anh…
Diệp Đình hài lòng nhếch môi, tỏ vẻ “Coi như em hiểu chuyện”… Lăng Vi toét miệng cười với anh.
“Khụ ——” Mọi người đồng thời trợn trắng mắt… Nhìn trần nhà… Vừa rồi bọn họ ngu bao nhiêu, còn lo lắng thay hai người họ, sợ họ gây gổ?
Một giờ sau, Lôi Đình cẩn thận bưng thuốc giải cho Hàn Yến uống.