Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lão Chung thấy vẻ mặt hớn hở của cô, lúng túng cười nói: “Cô đừng nóng vội... tôi còn chưa nói hết lời...”
Lăng Vi: “...”
Trong nháy mắt, lại không muốn nói chuyện với ông lão này! Thở mạnh—— chắc chắn nửa câu sau không phải là lời tốt lành gì!
Lão Chung nói: “Loại thảo dược này, rất đặc thù. Đặc biệt khó tìm thì không nói, còn... đặc biệt dễ bị khô héo...”
“Dễ bị khô héo?” Lăng Vi cau mày.
“Đúng...” Lão Chung gật đầu, nói đúng sự thật: “Loại thảo dược này gọi là cỏ khô độc, cũng gọi cỏ khô độc...” Lão tiên sinh viết một chữ “Độc” trong cô độc ở trên bàn, rồi lại viết một chữ “Độc” trong có độc (*).
(*) Chữ độc đầu tiên(獨) có nghĩa là cô độc, một mình. Còn chữ độc thứ hai (毒) có nghĩa là thuốc độc, độc hại.
Lăng Vi nhìn ông viết hai chữ này, gật đầu, bày tỏ nghe hiểu.
Ông lão lại nói tiếp: “Loại cỏ khô độc này có một đặc tính rất đặc biệt, một khi bị hái xuống, không tới nửa giờ sau, nó sẽ bị khô héo, không còn tý dược tính nào.”
“...” Lăng Vi nhíu chặt mày lại.
Suy nghĩ rồi lại hỏi lão tiên sinh: “Không trực tiếp hái xuống được, ngay cả đào cả cây lẫn đất lên cũng không được?”
Lão tiên sinh lắc đầu, “Vậy sao nó còn được gọi là cỏ khô độc( Độc trong nghĩa cô độc) nữa, nó sinh trưởng ở nơi cô độc, chỉ cần nơi nào có nó sinh trưởng, những loại hoa cỏ khác đều thể không sống nổi, bởi vì rễ của nó rất lớn, lại thải ra một loại độc tố, những loại hoa cỏ nhỏ sẽ không thể chịu nổi, còn chưa sinh trưởng đã bị độc chết. Vì vậy, nếu cô nhìn thấy trong diện tích một mét vuông, không có một cây hoa ngọn cỏ nào sống nổi, duy chỉ có một cây nhỏ yếu ớt sinh trưởng, đó chính là độc cỏ khô. Nếu cô cho rằng nó rất dễ tìm, vậy thì cô sai hoàn toàn rồi, loại thảo dược này, toàn bộ dãy núi Tần Lĩnh cũng chưa chắc có được hai khóm cây! Vấn đề bây giờ là... Tìm nó khó khăn, mang nó đi càng khó khăn hơn...”
Lăng Vi vẫn không hiểu, “Tại sao đào cả cây lẫn đất lên, nó vẫn còn bị khô héo? Chúng ta không phá xấu nó căn tu, nhiều đào một ít đất, để cho nó dinh dưỡng đầy đủ không được sao?”
Lão tiên sinh bất lực cười nói: “Không phải vấn đề do đất... Có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như thay đổi môi trường sống. Khí hậu trong núi Đại Ba là khí hậu ẩm ướt, cỏ khô độc có yêu cầu đặc biệt cao với độ ẩm trong không khí, nhiều thêm một phần nước, nó không sinh trưởng được, ít đi một phần nước nó cũng không sống được. Vì vậy, tôi nói dãy núi lớn Tần Lĩnh như vậy, cũng chưa chắc có được hai khóm cây. Loại thảo dược này... Còn có một đặc tính, nó sợ chấn động. Một khi có người đào nó lên, mang nó đi, gặp hết chấn động này đến chấn động khác, nó cũng sẽ từ từ khô héo.”
Lăng Vi cười nói: “Loại thảo dược này đúng là khó hầu hạ... như Hoàng đế vậy, quá căng quý(*)...”
(*)矜貴:Căng quý: Khoe khoang, tự cho mình là tôn quý, trân quý.
Bottom of Form
Trước kia cô luôn nói Diệp Đình khó hầu hạ... Bây giờ nhìn lại, ông chồng nhà cô, thật sự là... Tương đối dễ phục vụ...
Lão Chung bất đắc dĩ cười nói: “Những thứ này chưa được coi là căng quý gì cả, đừng nói là mang đi, chỉ cần gặp mưa to gió lớn, nó cũng không chịu nổi. Vì vậy nếu cô đi tìm, tốt nhất là tìm ở nơi có thể che mưa che gió. Tuy nhiên... Đây cũng chính là chỗ căng quý của cỏ khô độc.”
Lăng Vi cười khanh khách.
Đến bây giờ, Lăng Vi mới được coi là nghe hiểu toàn bộ, “Ý của ông là... chỉ khi nào tôi đi theo, tìm được rồi lập tức uống, mới có hiệu quả phải không?”
“Ừ, “ Lão Chung gật đầu nói: “Hơn nữa, bây giờ cô đang trong thời kỳ mang thai ổn định, vằn vặn bốn tháng, thai ổn định, rất thích hợp ăn nó. Nếu muộn hơn, hiệu quả cũng sẽ không tốt được như bây giờ. Trước đây, cô còn chưa mang thai được bốn tháng, tôi không nói chuyện này, bởi vì khi đó nói ra sẽ chỉ làm cô lo lắng mà thôi.”
Lăng Vi cắn cắn môi, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Chồng tôi nói... Nơi anh ấy muốn đi là Tần Lĩnh, trong rừng sâu núi thẳm núi Đại Ba, đặc biệt nguy hiểm! Anh ấy sẽ không đồng ý cho tôi đi theo.”
“Ừ, vậy thì phải nhìn vào chính các cô. Tôi là một bác sỹ, tôi có trách nhiệm nói những chuyện mình biết ra. Còn có làm hay không, thì đó là chuyện của các cô...”
...