Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi ngắt lời anh, “Anh nói nghiêm túc như vậy làm gì? Giống như sinh ly tử biệt vậy.”
Diệp Đình bưng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, hôn mạnh.
Ba người quyết định xong, chuẩn bị muốn lên đường. Lão bác sỹ Chung nghe nói bọn họ muốn vào Tần Lĩnh, núi Đại Ba, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Lão bác sỹ Chung thần thần bí bí tìm Lăng Vi trò chuyện, “Diệp phu nhân, lão có lời muốn nói với cô.” Lão bác sỹ Chung đi vào một gian phòng họp nhỏ.
Lăng Vi đi vào theo, thấy lão bác sỹ Chung ngồi ở trên một cái ghế, cô cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Lão bác sỹ Chung đưa tay ra, đặt ngón tay lên mạch của cô. Một lúc lâu sau, lão bác sỹ Chung ngưng trọng nhìn cô không nói lời nào...
Lăng Vi bị dọa sợ đến nỗi tim đập “Thình thịch”, “Sao vậy? Ông có lời gì, xin cứ nói rõ.”
Biểu tình của lão Chung hơi dọa người, trái tim của Lăng Vi cũng run run theo.
Lão Chung thu tay về, nói: “Có mấy lời, tôi vẫn không thể trực tiếp nói cho cô biết được.”
Lăng Vi thật sự rất muốn hét lên: “Vậy ông đừng nói cho tôi biết nữa!” Chắc chắ không phải là lời gì tốt đẹp rồi, nếu ông ta muốn nói con của cô không giữ được, thì bây giờ cô thật sự không muốn nghe...
Lão Chung vội vàng nói, “Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, không phải tôi muốn nói là cái thai không giữ được đâu, mà thành tử cung của cô khá mỏng, lúc mang thai đến tháng thứ bảy thứ tám, đứa bé trong bụng sẽ càng ngày càng lớn, sợ cô không đủ khả năng, dễ bị sinh non. Thậm chí có thể còn tồi tệ hơn... sinh đôi vất vả hơn so với sinh một rất nhiều, lấy ví dụ, một người phụ nữ mang thai, đứa bé sinh ra có thể nặng bảy cân(*), nhưng đổi lại là sinh đôi, hai đứa bé cộng lại mới được bảy cân. Mỗi đứa sẽ ba cân rưỡi... Thậm chí, có thể có thể có trường hợp đứa lớn đứa nhỏ. Nhỏ đến nỗi không đến ba cân rưỡi... Nếu sinh non, sẽ rất dễ xảy ra nguy hiểm. Ý của tôi là như vậy...”
(*) Một cân ở QT bằng 0,5 kg ở VN nhé
Lăng Vi cau mày, gật đầu nói, “Tôi đã từng đọc thấy những lời của ông ở trong sách thai sản. Tôi cũng đã có chuẩn bị ở trong lòng.”
Lão bác sỹ Chung nói: “Trước đây tôi không nói cho cô, là sợ cô ngày ngày lo lắng. Nếu tâm tình của cô không tốt, không ăn uống gì, không ngủ được, đứa bé sẽ phát triển rất chậm.”
Lăng Vi nghi ngờ hỏi, “Vậy tại sao bây giờ ông lại muốn nói cho tôi biết những chuyện này?”
Lão bác sỹ Chung nói: “Bởi vì... tôi nghe nói, chồng cô muốn đi đến núi Tần Lĩnh núi Đại Ba?”
Lăng Vi hơi nhướn mày, chăm chú nhìn lão Chung, “Bọn họ đi vào trong núi, có liên quan gì tới tôi?”
“Có liên quan!”
Lão Chung xác định gật đầu nói: “Trước kia tôi đã gặp một trường hợp, tình hình của người phụ nữ đó không khác gì với cô, đều có thành tử cung đặc biệt mỏng, lại là thể hàn, đều là tình trạng nguy hiểm giống cô. Sau đó trong lúc mang thai, cô ta vô tình ăn một loại thảo dược, đã giúp thai nhi ổn định, mười tháng sau cô ta mới sinh, đứa bé rất khỏe mạnh.”
Ánh mắt của Lăng Vi tỏa sáng, cô nhìn chằm chằm vào lão Chung hỏi: “ Có thể tìm được loại thảo dược này ở núi Đại Ba? Ý của ông là... Muốn sau khi bọn Diệp Đình vào núi, giúp tôi chú ý đến loại thảo dược này?”
“Không sai!” Lão Chung mỉm cười, “Người thông minh đúng là nói mấy câu đã hiểu ra.”
“Được, không thành vấn đề!”
Lăng Vi vui vẻ cười nói: “Lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy. Bảo anh ấy giúp chúng ta mang trở về nhiều nhiều, sau này ông cho người khác dùng, cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Lăng Vi ngọt ngào cười, thật ra thì tìm một loại thảo dược, cũng không cần chồng cô ra tay, chỉ cần tiểu đội bóng tối giúp một tay giải quyết là được.